Lâm Dư Dư: "Xin chào. Ôn Lễ, gọi mợ." Cô không có chuẩn bị bao lì xì, những mẹ Ôn chuẩn bị là được rồi, cô cùng mẹ Ôn ở bên ngoài là một nhà."Ôn Lễ: "Chào mợ ạ." Nhưng thằng bé không trực tiếp nhận bao lì xì, mà nhìn Lâm Dư Dư, thấy Lâm Dư Dư gật đầu, mới nhận bao lì xì.
Tiếp theo, mọi người lên máy kéo.
Ôn Hiền: "Chị dâu, nếu không mọi người tới ngà em ăn cơm? Bây giờ tiệm cơm quốc doanh cũng chưa mở."
Lâm Dư Dư: "Không cần, cậu đưa chúng tôi đến thôn Phạm gia, chúng tôi lúc trước đã gọi điện cho mẹ muôi, lúc này bà ấy đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi."
Ôn Hiền: "Vậy được." Mọi người lên..
Lúc xe đến thôn Phạm gia, lại khiến một trận oanh động, mọi người không hiếm thấy máy kéo, cũng không hiếm lạ gì. Sau khi thôn Phạm gia thông đường, mọi người tới vận chuyển rượu nho, quả nho và quả cam, đều dùng máy kéo. Sở dĩ oanh động, là bởi vì bác sĩ Lâm đã trở lại.
"Bác sĩ Lâm đã trở lại."
"Bác sĩ Lâm ở trên máy kéo."
“Trên xe có không ít người."
Máy kéo trực tiếp tới cửa nhà Lâm Dư Dư, nghe được tiếng máy kéo, Lý Thu Hồng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy con gái nuôi và cháu trai đã trở lại, còn có mấy người khách, bà chặn lại nói: "Cuối cùng đã trở lại, một đường vất vả rồi, mau đi vào."
Lâm Dư Dư nhảy xuống xe: "Mẹ nuôi."
Ôn Lễ: "Bà nội, chúng ta có TV, TV a, bà chưa thấy TV đi? Chờ lúc nữa chúng ta có thể xem TV”" Lý Thu Hồng: "A nha, bà nội còn chưa từng thấy TV, lát nữa con dạy bà nội nhé."
Ôn Lễ: "Vâng."
Cơm trưa Lý Thu Hồng đã làm xong, bà nấu canh gà, dùng măng khô nấu canh vịt, hương vị vô cùng ngon, còn có trứng xào, các loại rau dưa, có thể nói chầu cơm này nhà họ Ôn ăn rất ngon, bởi vì đồ ăn ở nhà họ Ôn muốn làm phải đi mua, mà ở thôn Phạm gia, đồ ăn là của nhà mình là tươi ngon nhất.
Ăn xong cơm, mẹ Ôn chuẩn bị một chút đồ vật, bà cùng cha Ôn ở lại nhà Lâm Dư Dư, Ôn Trọng đi theo vợ chồng Ôn Hiền về trong huyện. Sửa soạn xong, mẹ Ôn cùng Lý Thu Hồng nói chuyện phiếm, đối mặt với mẹ Ôn ôn nhu, Lý Thu Hồng cũng dần dần thả lỏng, bởi vì hai người cùng có con cái, cho nên có thể ở cùng nhau. Đặc biệt Lý Thu Hồng lấy album ảnh của Ôn Lễ cho mẹ Ôn xem, khiến mẹ Ôn vô cùng thích.
Lâm Dư Dư để TV trong phòng khách, Ôn Lễ mời mấy đứa trẻ cùng nhau đến xem TV, cho Ôn đi trạm y têa tìm bạn ông nói chuyện phiếm.
Không thể không nói, đến thôn Phạm gia, cha Ôn và mẹ Ôn cảm thấy cô cùng tốt. Thôn này có cuộc sống tinh thần phấn chán, có người bọn họ quan tâm, so với thủ đô càng thả lỏng hơn.
Lâm Dư Dư đi đến nhà Chương Long, liền ở cách vách.
Chương Long không có ở nhà, chỉ có Phạm Mỹ Lan ở nhà trông con. Con của Chương Mỹ Long và Phạm Mỹ Lan sinh tháng 6 này, đến bây giờ đã được hơn 4 tháng, là một người thích trẻ con, Lâm Dư Dư cũng rất thích.
Phạm Mỹ Lam thấy Lâm Dư Dư tới, vội vàng bảo cô vào: "Chị.". hai nhà bọn họ ở cách vách, lúc mang thai sinh con, không ít lần làm phiên Lâm Dư Dư, cũng chỉ có những lúc này, Phạm Mỹ Lam mới cảm nhận được sâu sắc có chị là bác sĩ là một chuyện tốt như thế nào. Hôm nay Lâm Dư Dư trở về, trong nhà lại có khách, cho nên cô ấy cũng không muốn đi quấy rầy.
Lâm Dư Dư: "Mấy ngày chị không ở đây thằng bé thế nào?” Phạm Mỹ Lan: "Thằng bé rất tốt, ăn uống đều bình thường."
Lâm Dư Dư nhìn đứa bé đàn ngủ trên giường, lại xem một chút nói: "Đứa bé không có việc gì thì tốt rồi, đây là đồ chị mang về từ thủ đô. Chờ lát nữa Chương Long về, em gọi nó tới nhà chị một chút, chị có chuyện muốn nói với nó."
Phạm Mỹ Lan vừa thấy, Lâm Dư Dư cho một cái huy chương chủ tịch, còn có một chiếc khăn tay, cô vội ngăn lại nói: "Chị không cần, những thứ này thật sự không cần."