Nhưng, bà nội Lâm biết rõ tính cách của cháu gái mình, cháu gái luôn thành thật, sẽ không nói dối. Trong lòng bà ta thâm mắng Sài thị một trận, nhưng lại không nói ra miệng.
Lâm Dư Dư cũng không cưỡng ép bà ta phải tin, hơn nữa, nếu bà nội Lâm biết chuyện này, sẽ không để nguyên chủ trở thành vợ hai của người ta sao? Lâm Dư Dư không biết. Nhưng không thể phủ nhận, bà nội Lâm chưa từng đối xử không tốt với nguyên chủ, cho nên Lâm Dư Dư vẫn nguyện ý hiếu thuận: “Có thể là con nghe lầm, tự dọa bản thân. Bởi vì chuyện này, con cũng không dám viết thư, không dám liên lạc về nhà, sợ trong nhà sẽ bắt con tái giá với người đàn ông kia làm vợ hai." Lâm Dư Dư đương nhiên sẽ không để nguyên chủ cõng trên lưng thanh danh bất hiếu, mà bây giờ, nguyên chủ là cô, cho nên cô sẽ không để bản thân mình phải cõng trên lưng cái danh bất hiếu.
Cho dù như thế nào, cô sáu năm không có liên lạc với gia đình, nói ra, người khác nhất định sẽ nói cô không tốt. Trên đời này không có cha mẹ xấu, chỉ có con cái bất hiếu. Nhưng nếu là bởi vì lo lắng trong nhà sẽ để mình gả làm vợ hai cho người ta, cho nên không dám liên lạc, như vậy chuyện không liên lạc này có thể hiểu được, người khác nhắc đến chuyện này, cũng sẽ không nói cô bất hiếu, nói không chừng sẽ còn nói về người mẹ kế Sài thị này.
Bà nội Lâm thấy Lâm Dư Dư không tiếp tục đề tài này, bà ta cũng thở một hơi. Lúc này, bà ta tỉnh táo lại, quan sát tỉ mỉ cháu gái, không thể không nói, cháu gái thay đổi lớn như vậy chứng tỏ cô sống rất tốt. Bà nội Lâm chỉ có hai cháu trai, một cháu gái, đương nhiên cũng hy vọng cháu gái sẽ sống tốt. Mặc dù cháu gái không quý như cháu trai, nhưng vật hiếm thì đương nhiên sẽ quý, đương nhiên cũng khác với cháu gái nhà người khác.
Lúc nhìn dò xét trên người Lâm Dư Dư, đương nhiên cũng chú ý tới người bên cạnh Lâm Dư Dư. Không thể không nói, Ôn Sùng ở đây như hạc giữa bầy gà, cho nên đều không thể coi nhẹ được: “Dư Dư, đây là?”
Lâm Dư Dư: “Đây là chồng con, Ôn Sùng, con.. Con chính là kết hôn rồi, mới yên tâm trở về, cho nên mới tới thăm bà nội.”
Thật ra chuyện liên quan tới Lâm Dư Dư, người nhà họ Lâm cũng biết một chút. Mặc dù thành phố lớn, khoảng cách giữa nhà họ Chương và nhà họ Lâm cũng hơi xa, nhưng dù sao người nhà họ Lâm cũng có chút quen biết Lưu Á Cầm, Lưu Á Cầm cùng với Chương Nham thường xuyên nói Lâm Dư Dư rất tốt, lúc đó bà nội Lâm lại càng thêm yên tâm.
Nhưng, lần này bà ta cũng không quá cao hứng khi thấy cháu gái trở vê. Nghe được cháu gái nói đây là cháu rể, bà nội Lâm vô cùng bất ngờ, thực sự nhìn người đàn ông này rất không giống: “Hóa ra là chồng con à, con đã kết hôn rồi sao? Con đứa nhỏ này, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói cho người nhà một tiếng.” Bà ta thật ra không có ý trách móc cháu gái, cháu gái tự mình kết hôn, cũng bớt khiến trong nhà phải nhọc lòng, thật ra rất tốt.
Ôn Sùng: “Xin chào bà nội, con là Ôn Sùng. Con nghe Dư Dư nói, em ấy là do bà nuôi lớn, cảm ơn bà đã dạy dỗ Dư Dư tốt như vậy, để con mới có cơ hội cưới một nàng dâu tốt như vậy.”
Người lớn, luôn thích mấy lời dễ nghe, nhất là dưới tình huống người lớn hài lòng với tiểu bối. Lâm Dư Dư nghe thấy Ôn Sùng nói vậy, liền rất vui: “A nha, sao lại là bà dạy, từ nhỏ Dư Dư đã vô cùng ngoan. Nấu cơm, giặt quần áo trong nhà con bé đều tranh làm.”
Ý bà nội Lâm muốn nói cháu gái rất chăm chỉ, nhưng Ôn Sùng nghe được lại cảm thấy đau lòng. Bác sĩ Lâm lúc trước sống cũng không quá dễ dàng, cho nên khiến bản chất kiêu ngạo bên trong trở nên mềm mại nhu thuận.
Trong mắt Ôn Sùng, bác sĩ Lâm là một cô gái tự tin kiêu ngạo, nhưng việc nấu cơm, giặt quần áo trong nhà Lâm Dư Dư lại làm, việc này không giống với suy nghĩ của anh về cô. Chuyện này khiến anh cảm thấy rất vi diệu, anh tự nhiên sẽ không nghĩ tới hai tính cách ấy vậy mà ở một người, cho nên anh cảm thấy bác sĩ Lâm lúc đó rất đáng thương, rất khó khăn, cũng khiến cho tim anh rất đau.