Sài thị:"Trở về là tốt rồi, mấy năm nay cha con với bà con lúc nào cũng lo lắng cho con, con cũng thật là, đột nhiên xuống nông thôn, cũng không thương lượng với mọi người, sau khi con xuống nông thôn, cũng không có tin tức gì, người khác mà ngược lại thì làm sao rồi.?"
Lâm Dư Dư: "Là con không tốt, do con lo lắng dì sẽ đem con gả cho người ta làm vợ hai, cho nên không dám liên lạc vê nhà."
Sài thị lập tức im lặng, bà ta không biết năm đó do nguyên chủ nghe được nên mới xuống nông thôn.
Lâm Dư Dư: "Có điều, cho dù dì có muốn đem con gả cho người ta làm vợ hai, con cũng không nên xúc động mà rời đi, đáng nhẽ phải nói với bà nội một tiếng, quả thật là con không tốt, bà nội nuôi con lớn, mà con lại để bà nội lo lắng như vậy."
Sài thị: "Con... Con nói cái gì?”
Lâm Dư Dư: "Ngày đó con nghe dì nói với cha, đem con gả cho người ta, nó là 500 tệ tiền sính lễ, lúc ấy con mới 16 tuổi, liền lo lắng, lại không biết phải làm như nào mới tốt, cho nên liền chạy tới nông thôn. Chẳng qua cũng may con xuống nông thôn, nếu không chuyện này mà truyền đi, con sao có thể sống thế nào được nữa? Chính là em trai lớn lên, nói chuyệ chị gái cưới người ta làm vợ hai, sợ là thanh danh sẽ không tốt."
Trong phòng, đương nhiên Lâm Dư Dư không kiêng kị thanh danh của Sài thị, ở bên ngoài nếu như không cố ky Sài thị, bà nội Lâm rất định sẽ tức giận, nhưng trong nhà thì khác.
Huống hồ, có một số việc nếu nhượng bộ ngay từ đầu, sẽ khiến bọn họ muốn một tấc lại một tấc. Cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, Lâm Dư Dư liền đối đầu với Sài thị, không có ý nhượng bộ.
Sài thị:“Con.. Con nói bậy, dì không có nói như vậy, con cũng không phải là trẻ con, sao có thể đổ oan cho người khác như vậy."
Lâm Dư Dư: "Có điều cũng không còn quan trọng nữa, dù sao con xuống nông thôn, hôm nay con đến thăm ông bà cùng cha, nói rõ chuyện năm đó xuống nông thôn, bây giờ đã nói rõ, con sẽ đi." Sau đó đứng dậy, lại lấy ra thuốc lá cùng túi xách/Cha, đây là thuốc lá mua cho cha, cặp sách và văn phòng phẩm là cho em trai lớn."
Cha Lâm không nghĩ cô tới còn mua thuốc lá cho ông ta, trong nhất thời, dường như lại suy nghĩ điều gì.
Lâm Dư Dư lại nói với Sài thị:"Đây là khăn quàng cổ cho dì, nếu dì không thích, có thể đưa cho bà nội giữ, con không biết trong nhà còn có em trai nhỏ, cho nên không chuẩn bị quà cho thằng bé, con đi về đây."
Bà nội Lâm vội vàng giữ chặt Lâm Dư Dư: "Con muốn đi đâu?" Có chuyện trước kia giữa cháu gái và con dâu, cháu gái là người nhà. Vả lại, dựa theo tính cách trước kia của cháu gái, sao có thể vô duyên vô cớ mà xuống nông thôn? Cho nên bà tin tưởng cháu gái mình.
Lâm Dư Dư: "Bây giờ cũng tối rồi, muốn đi cũng phải ở lại ăn cơm tối rồi đi."
Lâm Dư Dư:*Con về chỗ mẹ con ăn cơm, đã nói với mẹ rồi." Bà nội Lâm cũng không bảo cô ngủ qua đêm, chỉ là giữ lại ăn cơm, có thể thấy được bà Lâm có ý gì.
Bà nội Lâm: "Con đã về nhà, thì ăn cơm ở nhà. Sao lại ăn cơm bên chỗ mẹ con, ở đây ăn cơm đi."
Lâm Dư Dư: "Ăn cơm thì vẫn còn nhiều cơ hội, hôm nay con không ở lại. Biết bà nội vẫn khỏe, con yên tâm rồi, con đi trước."
Bà nội Lâm còn muốn giữ cô, nhưng Lâm Dư Dư giấy giụa muốn đi, bà ta cũng không có cách nào.
Cha Lâm và Sài thị ở bên trong đều không nói gì.
Sau khi tiễn Lâm Dư Dư và Ôn Sùng đi, bà nội Lâm nhìn về phía vợ chồng bọn họ, nhất là Sài thị: "Đừng có làm mấy chuyện giống như thiêu thân, con cái đã lớn như vậy rồi, bớt làm mấy chuyện thất đức đi."
Sài thị: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ không nên tin con bé, con..."
Bà nội Lâm đánh gãy lời bà ta: "Tôi có đầu óc, tôi cũng biết suy nghĩ. Nhà chúng ta không có nhiều người có thân phận, nhưng cũng cần có mặt mũi, nhà chúng ta không làm được chuyện gả cháu gái 16 tuổi làm vợ hai cho người ta."
Cha Lâm: "Đuợc, chuyện đã qua rồi, lúc ấy không nghĩ rằng bị Dư Dư nghe được."
Cha Lâm đã nói như vậy, Sài thị liền không có cách giải thích tiếp.
Bà nội Lâm không nghĩ tiếp tục chỉ trích Sài thị: Ngày mai thu xếp tốt, gọi Dư Dư đến đây ăn cơm. Để chúng nó nhất định đến Chương gia, truyên ra ngoài thì nhà mình còn mặt mũi nữa à?”
Cha Lâm:"Ngày mai bọn con phải đi làm, mẹ cứ gọi chúng đến."
Bà nội Lâm: "Mẹ sẽ đi gọi, ngày mai chúng đến, con cũng đừng có mà im lặng, phải nói chuyện với con rể."
Cha Lâm:"Vâng”
Chuyện của Lâm gia ra cửa Lâm Dư Dư liền không quan tâm.
Ôn Sùng thấy cô trầm mặc, nghĩ là cô thương tâm, cho nên cầm tay cô:"Lạnh không?”
Lâm Dư Dư: "Lạnh a, giữa mùa đông này, mặt trời đã xuống núi, sao lại không lạnh?”