Lâm Dư Dư: "Anh Sùng dạo gần đây rất bận, loại chuyện nhỏ này không cần phiền tới anh ấy đâu ạ, chỉ cần bọn họ không sợ mất mặt, cứ để cho cho bọn họ tới là được. Hơn nữa... Để mẹ nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, nỗi khó chịu trong lòng mới qua mau, bằng không mẹ luôn ghi tạc trong lòng, đối với sức khỏe của bà ấy cũng không tốt." Có vài thứ, phải nhổ từ gốc mới được.
Cha Ôn nghe con dâu nói như vậy, cũng cảm thấy không thành vấn đề. Quả thật, từ sau khi ba mẹ vợ qua đời, vợ ông vẫn luôn hậm hực không vui, nếu không phải còn nhớ thương cháu ngoại bị bắt cóc, cũng không biết lúc ấy có thể chịu đựng nổi hay không. Cũng là sau này biết tin Ôn Lễ đã được cứu giúp, bà ấy mới đỡ hơn một chút.
Hơn nữa hiện tại con trai đã kết hôn, cháu nội cũng được sinh ra, bản thân bà cũng có chút nghĩ thông suốt. Nhưng mà cái gai này, vẫn luôn ghim ở trong tim, phải nhổ nó tận gốc mới được.
Chờ khi mẹ Ôn và Lý Thu Hồng mua đồ ăn trở về, Lâm Dư Dư liền kể chuyện này cho mẹ Ôn nghe. Mẹ Ôn vừa nghe được, sắc mặt liền có hơi trầm xuống: "Không cần phải xen vào bọn họ, nếu lần sau lại đến, không cần khách sáo."
Lâm Dư Dư: "Con đương nhiên sẽ không khách sáo, con chỉ lo trong lòng mẹ còn để tâm đến bọn họ."
Mẹ Ôn: "Mẹ nơi nào lại để tâm bọn họ? Mẹ coi như không có em gái, cũng sẽ không muốn mấy người đó làm em gái mẹ." Bà nói lời thật lòng, việc cha mẹ chết, luôn ghim ở trong lòng bà, vĩnh viễn đều không thể quên được.
Thấy mẹ Ôn nói như vậy, Lâm Dư Dư cũng không nói thêm gì nữa.
Bất quá mẹ Ôn lại nói: "Mẹ nhắm chừng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, mấy ngày nay mẹ và ba con sẽ về ở nhà cũ, cứ để cho bọn họ tới nhà cũ tìm mẹ, chờ giải quyết xong chuyện này, cha mẹ lại sang đây." Lâm Dư Dư: "Mẹ à, con thấy chuyện này không ổn chút nào, chỉ có hai người ba và mẹ, con và anh Sùng đều không yên tâm."
Mẹ Ôn nói: "Con đừng nghĩ nhiều, ba mẹ không có việc gì, bọn họ tới đây làm âm ï cũng sẽ quấy rây Tiểu Bảo, trở về bên kia, xem xem bọn họ ồn ào bát nháo như thế nào?"
Thấy mẹ Ôn kiên quyết như thế, Lâm Dư Dư cũng không dám nói gì. Bất quá chờ Ôn Sùng tan tầm trở về, lúc đến giờ đi ngủ, cô liền nói chuyện này cho Ôn Sùng biết.
Ôn Sùng: "Nếu mẹ đã nói như vậy, vậy để cho mẹ giải quyết đi."
Lâm Dư Dư: “Anh thật sự yên tâm sao?”
Ôn Sùng cười xoa đầu cô: "Em yên tâm, anh sẽ tìm cái người dượng kia của anh để nói chuyện, còn có cái người gọi là em họ kia, anh cũng sẽ tìm bọn họ nói chuyện rõ ràng. Bất quá hiện tại..." Nói nói, tay liền duỗi vào áo của Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư kéo tay hắn ra: "Đừng lộn xộn."
Ôn Sùng không phục: "Đứa nhỏ đều đã sinh ra rồi."
Lâm Dư Dư: "Thời kỳ nghỉ thai sản phải hai tháng, còn có, em tạm thời không muốn tiếp tục sinh con, anh phải dùng bao đó."
Ôn Sùng vừa nghe còn chưa vượt qua thời kỳ nghỉ thai sản liền không tiếp tục miễn cưỡng cô, rốt cuộc sức khỏe của vợ mới là điều quan trọng nhất. Bất quá, tay ang cũng không dừng lại: Vậy em dùng tay giúp tôi đi."
Lâm Dư Dư: "... Câm thú."
Ôn Sùng: "Vậy em là gì? Mẫu thú?"
Lâm Dư Dư rất muốn đạp cho anh một cước.
Ngày hôm sau, Ôn Sùng đi làm, cha Ôn và mẹ Ôn trở về căn nhà của nhà họ Ôn.
Cũng không biết một nhà dì út Trịnh làm sao biết được tin tức này, ngay ngày thứ ba cha Ôn và mẹ Ôn dọn về nhà họ Ôn, dì út Trịnh liền dẫn theo con dâu và con gái đi qua.
Đứng bên ngoài nhà họ Ôn, dì út Trịnh đang khóc lóc kêu ca: "Chị cả ơi, là em sai rồi, cầu xin chị tha thứ cho em đi, năm đó em cũng là bất đắc dĩ a. Nếu em không làm như vậy, bọn họ liên sẽ bắt chúng em lại. Chị cả à, cầu xin chị tha thứ em đi mà..."
Dì út Trịnh là cố ý, bên này đều là người có thân phận sinh sống, liền tính chị cả không thèm để ý bà, nhưng cũng muốn để ý đến đứa con trai Ôn Sùng của bà, cho nên dì út Trịnh khẳng định, chị cả khẳng định sẽ để cho bọn họ đi vào.