Quả nhiên, chị cả ra tới.
Lúc mẹ Ôn bước ra, sắc mặt thực âm u, khuôn mặt tràn ngập tang thương, trầm mặt liền có chút đáng sợ. Từ trước đến nay bà luôn văn nhã ôn hòa, ở trong mắt Lâm Dư Dư là người mẹ chồng vừa hòa khí vừa thông thấu, lại dễ ở chung, ở trong mắt Ôn Lễ, cũng là một bà ngoại hòa ái dễ gần, ở trong mắt Lý Thu Hồng, là một người chị em thân thiết xuất thân phú quý nhưng lại bình dị gần gũi, sẽ dạy bà biết chữ, nói cho bà nghe thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu.
Mà hiện tại, bộ dạng trầm mặt của bà, cũng thể hiện đầy đủ khí thế của gia đình phú quý.
Vóc dáng của mẹ Ôn và dì không sai biệt lắm, nhưng bởi vì một người hơi mảnh khảnh, một người hơi phúc hậu, cho nên nhìn qua mẹ Ôn có vẻ cao hơn, hơn nữa dì út Trịnh cố ý hạ thấp người, cho nên mẹ Ôn liền có vẻ như đang nhìn từ trên cao xuống.
Mẹ Ôn: "Sao chỉ có mỗi mình cô đến thôi, còn cô kia đâu, không có tới sao?"
Dì út Trịnh lập tức nói: "Chị hai sao có thể đến? Hiện tại chị ta đã là người có thân có phận, sao có thể nguyện ý làm chị em với em nữa, từ khi ba mẹ xảy ra chuyện, chị cả bị phân phối đến đơn vị bên dưới, chị hai liền không thèm cùng em lui tới nữa, chị cả à, lòng em rất khổ a..."
Mẹ Ôn: "Cô nói rất đúng... Mẹ Ôn đánh gãy lời bà ta nói,"Tôi như vậy, cũng không muốn làm chị em với cô."
Dì út Trịnh nghẹn họng. Không thể không nói, chị cả thật là tốt số. Khi chị ta dựa vào việc học tập tốt, còn thi vào trường đại học, được người tài giỏi như cha Ôn coi trọng, điều kiện của nhà họ Ôn tốt biết bao, diện mạo của cha Ôn lại xuất chúng. Lúc ấy thật là hâm mộ chết bọn họ, nhưng lúc ấy chị cả vẫn đối xử với các cô rất tốt, rất có phong thái của người chị cả. Sau đó chị cả lại sinh một trai một gái, bởi vì cha mẹ chồng mất sớm, thế là không cần hầu hạ cha mẹ chồng, cho nên điều này càng làm cho bọn họ thêm phần hâm mộ. Tiếp đó chị cả và anh rể vào viện nghiên cứu quốc gia, thân phận càng thêm ghê gớm.
Sau này Ôn Hương gả vào nhà họ Lâm, lúc ấy nhà họ Lâm cũng không đơn giản, là gia đình quan chính tiếng tăm lừng lẫy. Hơn nữa Ôn Sùng cũng tốt nghiệp trường quân đội, trực tiếp tiến vào bộ đội, biểu hiện tốt đẹp. Lại nói nữa, lúc ấy bà và chị hai thật là hâm mộ muốn chết, cho đến khi chị cả xảy ra chuyện, bị bắt, tâm lý bà thậm chí còn có một chút nhẹ nhõm.
Lúc cha mẹ tới tìm bà nhờ giúp đỡ, bà quyết đoán đăng báo chặt đứt quan hệ, trong thời khắc khẩn trương như vậy, sao có thể vươn tay hỗ trợ chứ? Nhưng cha mẹ lại bởi vì chuyện này chịu kích thích mà qua đời. Lúc ấy, bà và chị hai cũng rất khó chịu, rốt cuộc tuy cha mẹ thường khen chị cả rất tốt, rất xuất sắc, nhưng ở vấn đề cơ sở vật chất, luôn đối xử bình đẳng với ba chị em bà. Nhưng bên ngoài có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, các bà không dám lại đây, cũng sợ nhà chồng sẽ bởi vì chuyện này mà ly hôn các bà.
Sắc mặt dì út Trịnh đỏ bừng, bà cho rằng tính cách mẹ Ôn tương đối mềm mại, bản thân bà chỉ cần khóc một chút sẽ mềm lòng thôi, không ngờ lại nói ra những lời như vậy."Chị cả, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, cầu xin chị tha thứ em đi." Bà làm liều, trực tiếp quỳ xuống.
Mẹ Ôn không nói lời nào, chỉ nhìn bà diễn trò. Cha Ôn ôm một món đồ đi ra, đồ vật đó được che lại bằng miếng vải: "Này."
Mẹ Ôn nhận lấy, sau đó đặt đồ vật ở trước mặt dì út Trịnh, bà xốc tấm vải lên, vậy mà lại là bài vị của ông bà ngoại Trịnh. Dì út Trịnh nhìn đến, bị dọa đến ngã sang một bên.
Mẹ Ôn: "Sau khi ba mẹ mất, ngươi và lão nhị chưa từng đi tế bái mộ phần của họ, tuy rằng các ngươi cũng không có tư cách này, nhưng ba mẹ sinh các ngươi, dưỡng dục các ngươi, lại cho các ngươi một phần của hồi môn xa xỉ, bọn họ nên nhận được cái dập đầu quỳ lạy từ các ngươi."
Đôi môi dì út Trịnh run rẩy.
Mẹ Ôn: "Dù sao cô cũng thích quỳ, vậy thì quỳ tới khi nào cha mẹ vừa lòng mới thôi đi."