Lữ Bình: "Dì cả, dì làm như vậy người ngoài nhìn vào sẽ nói này nói nọ, việc này đối với anh họ cũng không tốt lắm đi?"
Mẹ Ôn: "Có gì mà không tốt? Con trai ta được đến hết thảy đều là do bản thân hắn tự nỗ lực làm việc, mẹ ngươi ở chỗ này quỳ lạy bài vị của ba mẹ ruột, điều này không tốt chỗ nào? Nhưng thật ra ngươi a, tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại không hiểu chuyện như vậy, nhìn thấy bài vị của ông bà ngoại, sao lại không quỳ lạy?"
Lữ Bình: “Cháu..."
Mẹ Ôn: "Nếu coi cảm thấy mất mặt, cũng có thể rời đi." Dứt lời, mẹ Ôn xoay người đi vào nhà, còn dì út Trịnh nhìn bài vị của cha mẹ mình mà cả người run lẩy bẩy.
Bất quá cũng không được bao lâu, có một người đàn ông trung niên chạy tới, ông ta hô to gọi dì út Trịnh: "Cô ở chỗ này làm gì? Cô mau về nhà cho tôi."
Dì út Trịnh: "Sao ngươi lại tới đây?" Tuy bà sợ hãi, nhưng ngẫm lại đó cũng chỉ là bài vị mà thôi, nếu chị cả muốn bà quỳ lạy, vậy bà sẽ quỳ ở đây, xem xem ai chịu không nổi trước.
Người đến chính là chồng của dì út Trịnh.
Dượng út Trịnh: "Bà đừng phá rối, bà lại như vậy công tác của tôi sẽ không còn nữa, bà liên tính không để ý đến tôi cũng phải để ý đến con trai chúng ta a."
Dì út Trịnh: "Ông nói gì vậy? Lúc tôi tới đây ông không phải đã biết sao? Ông không phải cũng đồng ý sao?"
Dượng út Trịnh: "Thằng nhãi ranh Ôn Sùng kia gọi điện thoại cho tôi gọi, nếu tiếp tục phá rối, sẽ làm cho cả nhà chúng ta đi làm ăn mày."
Dì út Trịnh: "Nó dám.”
"Mẹ..." Có một thanh niên cũng chạy đến"Mẹ đừng làm loạn nữa, chúng ta mau về nhà đi."
Dượng út Trịnh nhìn thấy con trai: "Sao con cũng tới? Ôn Sùng gọi điện thoại cho con?"
Thì ra người đến là con trai của dì út Trịnh: "Dạ, anh ta kêu con ngẫm lại kết cục của con trai nhà họ Dương, lại làm mẹ con quyết định xem có muốn tiếp tục làm loạn hay không."
Kết cục của con trai nhà họ Dương?
Hai vợ chồng họ Trịnh cùng mấy người ở đây nhớ lại, con trai nhà họ Dương bị người cắt bỏ phía dưới, rồi ném lên trên phố. Chỉ hồi tưởng lại thôi mà đám người dì út Trịnh bị dọa cho tuôn mồ hôi lạnh. Cuộc sống phú quý cho dù lại quan trọng đến thế nào, cũng không quan trọng bằng cái mạng mình a. Hơn nữa thông qua chuyện nhà họ Dương, bọn họ ai mà không biết Ôn Sùng là người "tàn nhẫn độc ác”... Là kẻ máu lạnh vô tình.
Nghĩ đến đâu, một nhà dì út Trịnh sợ hãi vô cùng, vốn dĩ cho rằng mẹ Ôn sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại xem ra cũng không như ý muốn, nếu bởi vì vậy mà để Ôn Sùng đối phó bọn họ... Bọn họ thật không dám tưởng tượng, lập tức liền bỏ chạy.
Cha Ôn và mẹ Ôn tuy đã vào nhà, nhưng vẫn lưu ý chuyện bên ngoài, tuy không có nghe được bên ngoài bọn họ đang nói gì, nhưng bộ dạng tháo chạy của bọn họ lại thấy được rất rõ ràng.
Mẹ Ôn còn tưởng rằng là hai cha con dượng út Trịnh tới khuyên mấy người dì út Trịnh đi về, không bao lâu, Ôn Sùng gọi điện thoại lại đây, bọn họ mới biết được, thì ra con trai ở sau lưng lại làm chuyện như vậy.
Ngay từ đầu mẹ Ôn không muốn làm phiền con trai, chuyện nhà mẹ đẻ của bà, bà sẽ tự giải quyết, nhưng lúc này cũng nghĩ thông suốt.
Cả nhà dì út Trịnh vừa về đến nhà không bao lâu, dì hai Trịnh liền tới cửa.
Dì út Trịnh: "Chị tới đây làm gì?" Dì hai Trịnh: "Tới để xem cô sao lại không biết xấu hổ như vậy, cô cho rằng chị cả vẫn là người như lúc trước sao? Trải qua nhiều chuyện như vậy mà chị ta còn có thể nhịn xuống? Cô cũng mơ đẹp lắm đó."
Dì út Trịnh: "Hừ, nhà tôi không có điều kiện tốt như nhà chị, không muốn giúp đỡ tôi thì thôi, tôi nỗ lực vì gia đình tôi thì sao chứ?" Trước kia điều kiện của nhà bà cũng không tôi, rốt cuộc bà có rất nhiều của hồi môn, nhưng mấy năm nay càng ngày càng kém, không có công việc gì, của hồi môn cũng sắp cạn kiệt rồi. Đặc biệt là sau khi cha chồng xảy ra chuyện, công tác của chồng và con trai bà cũng gặp nguy, cho nên bà mới nghĩ tới nhà họ Ôn.