Trong nháy mắt, kì thi đại học khôi phục rồi bắt đầu đón sinh viên đại học.
So với các trường khác, sinh viên y dược lại tuyển ít hơn.
Ngày khai giảng Lưu Á Cầm cũng đi, bà muốn xem trường đại học của con gái thế nào. Năm đó bởi vì bà sinh con gái làm tổn hại sức khỏe mà bị người khác chế giễu, bây giừo con gái bà đỗ đại học, khiến bà cảm thấy rất tự hào.
Lâm Dư Dư kéo tay Lưu Á Cầm: "Mẹ, đây chính là đại học y dược thủ đô, một trong mười trường đại học y nổi tiếng nhất." Trước khi Lâm Dư Dư vào đây học đã tìm hiểu qua về đường xá, nên khá quen thuộc chỗ này, cũng rất quen thuộc khuôn viên trường học. Ví dụ như nơi nghỉ chân ở chỗ nào, tòa hành chính ở chỗ nào, tòa dạy học ở đâu cô đều biết.
Đa số tân sinh viên đều muốn ở trường, cho nên Lâm Dư Dư cũng có một phòng ở trong trường, nhưng bởi vì cô mới sinh con, cho nên xin trường cho ngoại trú, bởi vì còn phải cho con uống sữa. Nhưng, phòng ngủ vẫn giữ đó, giữa trưa cô có thể về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì trong tay xách theo hành lý, chăn các thứ, cho nên hai mẹ con tới trường học, đầu tiên là đến ký túc xá.
Lâm Dư Dư: "Mẹ, chính là tòa này, phòng con là phòng 408, ở tầng 4."
Lưu Á Cầm: "Ở tầng 4 cũng khá tốt, ở chỗ cao mùa đông có thể phơi nắng, mùa hè cũng không sợ muỗi."
Lâm Dư Dư:Đúng vậy. Mẹ, đưa chăn cho con, mẹ xách sẽ nặng."
Lưu Á Cầm:"Sức của mẹ còn lớn hơn con, con đi trước dẫn đường đi, mẹ theo sau, đi nhanh, nếu không sẽ cản trở người khác."
Lâm Dư Dư không có cách nào, mỗi người mẹ đều muốn chăm sóc con gái của mình, ở trong lòng bọn họ, yêu cầu của con cái, chính là điều hạnh phúc, ít nhất Lưu Á Cầm và Lý Thu Hồng đều như vậy.
Được con cái nhờ vả, chứng minh ý nghĩa cuộc sống của bọn họ.
Lâm Dư Dư không có cách nào, đành phải chỉ hướng đi về phía trước. Nhưng đến tầng 4, cô liền lập tức lấy lại túi: "Mẹ, chúng ta cùng cầm." Tuy là đầu xuân, nhưng thời tiết cũng không nóng, cho nên chăn cô mang đi vẫn khá dày, tâm 8 cân chăn bông và 3 cân nệm bông, bởi vậy để Lưu Á Cầm cầm lên cũng rất khó nhọc.
Phía sau có rất nhiều học sinh đi cùng với người nhà tới, có mấy người làm bộ nói: "Chị, con gái chị thật hiếu thuận, không nỡ để chị cầm đồ, đâu giống con gái của tôi, như thiên kim tiểu thư, không động vào cái gì."
Người phụ nữ nói chuyện khá lớn, nhìn có vẻ là người nhanh nhẹn. Nữ sinh nghe xong, không nhịn được cười nói: "Mẹ, mẹ đừng đổ tại con, trong mắt mẹ, con nhà người ta mới tốt, còn con cái gì cũng không tốt." Tuy rằng nói như vậy, nhưng từ giọng nói của cô ta có thể nhận ra, tình cảm của mẹ con bọn họ rất tốt.
Lưu Á Cầm cũng cười nói: "Em đừng nói như vậy, xem tình cảm mẹ con em, chị rất hâm mộ. Chị thấy, em chính là rất yêu thương con gái rồi."
Cô gái kia nói: "Thím nói đúng, tuy rằng bình thường mẹ hay ghét bỏ cháu, nhưng mẹ cháu rất tốt với cháu."
Người phụ nữ: "CHị, chị cũng rất tốt với con gái mà, em chỉ có mỗi đứa con gái này, không đốt xử tốt với nó thì đối xử tốt với ai?"
Lưu Á Cầm: "Phải, chị cũng chỉ có mỗi đứa con gái, ngày thường, đều không nỡ nặng lời với con bé. Nhưng con gái chị từ nhỏ đã hiểu chuyện, chị chính là không muốn nó lo lắng cho chị."
Khi nói chuyện, mọi người đã tới phòng ngủ, phòng của Lâm Dư Dư là 408, cô gái kia phòng 406, cũng rất gần.
Lâm Dư Dư là người địa phương, tuy rằng cũng tính là đến sớm, nhưng trong phòng còn có người đến sớm hơn cô. Trong phòng có hai cô gái, nhìn thấy Lâm Dư Dư và Lưu Á Cầm bước vào, hai cô gái đứng lên: "Cậu là bạn cùng phòng mới sao? Xin chào, tớ là Tề Dĩnh." Cô gái tên Tề Dĩnh là cô gái tóc ngắn.
Còn một cô gái tóc dài: "Xin chào, tớ là Tôn Lôi Nhi.
Lâm Dư Dư: "Chào mọi người, tớ là Lâm Dư Dư, là tân sinh viên dược, đây là mẹ tớ, cùng tớ đến xem trường học, hai người tới thật sớm a."