Cảnh sát bên này lập tức liên hệ với công an ở thôn Phạm, bắt Phạm Lan Chương. Vốn dĩ cho rằng, chuyện này trôi qua đã mười năm, sẽ không thuận lợi, tuy có Lâm Dư Dư là nhân chứng, nhưng bọn họ không có vật chứng, tuy rằng thân phận của Lâm Dư Dư đặc biệt, nhưng ở một số trường hợp chỉ có mỗi nhân chứng cũng rất bất lợi, bởi vì nhân chứng cũng có thể bị mua chuộc.
Nhưng, chuyện này lại vô cùng thuận lợi, bởi vì Cục Cảnh Sát thu được vật chứng, là một đoạn ghi âm, một đoạn ghi âm từ lúc đó. Đoạn ghi âm còn nghe thấy âm thanh cãi nhau, có người cãi nhau với Phạm Lan Chương, Phạm Lan Chương thừa nhận ngay lúc đó.
Đã có đầy đủ vật chứng từ hôm đó, hơn nữa Lâm Dư Dư còn là nhân chứng, Phạm Lan Chương bị đưa vào ngục giam, lúc sắp quá thời gian truy tố, liền bị đưa vào ngục giam.
Lúc này, internet còn chưa phổ biến, chuyện xét xử đến chuyện riêng của người khác không có người xem, cho nên chuyện của Lâm Yến cũng không bị truyền ra.
Sau khi kết thúc kiện tụng, Lâm Yến mời Lâm Dư Dư ăn cơm để cảm ơn, cuối cùng nói đến chuyện vật chứng kia: "Dư Dư, cậu nói xem đoạn ghi âm kia là ai cấp?"
Lâm Dư Dư suy nghĩ một chút: "Tớ nghĩ là Tiền Liệt."
Lâm Yến sửng sốt: "Là anh ấy? Nhưng..."
Lâm Dư Dư: "Tớ thật sự cảm thấy là anh ta, lúc đó, người có thể vì cậu mà làm như vậy, cũng chỉ có anh ta. Nếu thật sự là anh ta, anh ta có thể kịp thời đưa chứng cứ, chứng tỏ anh ta vẫn luôn chú ý tới cậu." Lâm Dư Dư không nói lời thừa, tình cảm của hai người, người khác cũng không thể nhúng tay. Nhưng cô tin, Lâm Yến bây giờ không phải Lâm Yến năm đó. Bây giờ, Lâm Yến có dũng khí đi tố cáo Phạm Lan Chương, như vậy cũng sẽ có dũng khí đối mặt với tình cảm của chính mình. Sau khi chia tay Lâm Dư Dư, Lâm Yến vẫn luôn suy nghĩ những lời cô nói, người đưa lên vật chứng, thật sự là Tiền Liệt sao? Nếu là anh ấy, sao lúc đó anh ấy có thể chuẩn bị tốt vật chứng này?
Lâm Yến về đến nhà, nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một quyển sổ, trong quyển sổ có kẹp một tờ giấy, trên tờ giấy, là địa chỉ nhà của Tiền Liệt.
Lâm Yến nhìn địa chỉ, cô ta không biết tiền liệt có phải còn ở đó không, cũng không biết bây giờ anh ta thế nào. Nhưng...
Lâm Yến nhìn tờ giấy, trợn tròn mắt tới khi trời gân sáng.
Cô ta nói không kích động, là giả, nghe được Lâm Dư Dư nói, Tiền Liệt có thể vẫn luôn chú ý cô ta, cô ta thật sự rất muốn đi đến trước mặt anh hỏi, nhưng,... Cô ta lại không có dũng khí đi đến trước mặt anh.
Lâm Yến còn chưa tốt nghiệp đại học, nếu không phải sắp hết kỳ truy tố, cô ta cũng không vội vã báo án.
Hôm nay, lúc cô ta ra khỏi trường học, thấy có một chiếc xe dừng ở cổng trường, có một người đứng bên cạnh xe. Người kia ở trong mắt cô ta, rực rỡ đến lóa mắt, mặc dù năm tháng để lại dấu vết trên người anh ta, nhưng cô ta chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra, đó là người mà cô ta nhất kiến chung tình.
Tiền Liệt.
Lâm Yến cố gắng không bước đến, cô ta thậm chí còn không bước nổi chân, cô ta cứ như vậy nhìn anh ta. Anh ta đã thành thục, không, anh ta vẫn luôn thành thục. Nhưng so với trước kia càng thành thục hơn.
Tiên Liệt cũng nhìn cô như vậy, qua một lúc lâu, anh ta than một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Yến: "Đã lâu không gặp."
Một câu đã lâu không gặp, khiến Lâm Yến không nhịn được mà đỏ mắt.
Tiền Liệt lại nói:“Anh vẫn luôn đợi em." Đợi em buông cái định trong lòng. Bởi vì anh ta biết, nếu cô ta không buông xuống được, sẽ không chấp nhận anh ta. Nhưng anh ta cũng biết, bây giờ, cô ta đã có thể buông xuống.
Lâm Yến khóc, giống như một đứa trẻ, vô thố lại ủy khuất.
Tiền Liệt ôm lấy cô ta: "Anh vẫn luôn ở đây, cho dù em ở chỗ nào, anh vẫn luôn ở đây." Lúc ở thôn Phạm, cô ta là ánh mặt trời, cô nhiệt tình, là ánh dương trong lòng anh ta, rất đẹp.
Hôm sau Lâm Dư Dư đã thu được điện thoại của Lâm Yến, Lâm Yến nói với cô, Tiền Liệt đến tìm cô ta, bọn họ đã ở bên nhau, cô ta muốn cố gắng vì bản thân một lần.
Người nỗ lực, là người đẹp nhất, Lâm Dư Dư nói: "Chúc các cậu hạnh phúc." Hơn nữa, bọn họ sẽ hạnh phúc. Nam chính và nữ chính, cho dù trải qua khó khăn gì, cuối cùng đều sẽ hạnh phúc bên nhau.
Nửa năm sau Lâm Yến và Tiền Liệt kết hôn, bắt đầu giống với cuộc sống trong tiểu thuyết, vẫn luôn rất hạnh phúc. Nhưng, hiện tại, Lâm Yến đã không phải cô gái trong tiểu thuyết, sau khi cô tốt nghiệp đại học, làm luật sư, luôn giúp những người đáng thương cần giúp đỡ thưa kiện, luôn giúp đỡ những người không có tiền, không mời được luật sư bào chữa.
Mặc dù không phải lần kiện tụng nào cũng thắng, nhưng cô cũng nổi danh trong giới luật chính trị là thường thắng kiện. Thậm chí, cô còn nói điều này trên kênh chuyên cho luật sư của quốc gia, cô ta nói với người dân cả nước, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, đều phải dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ chính bản thân mình.
Mọi người thấy cô tự tin, đâu ai biết được, vận mệnh của cô suýt nữa đã bị chôn vùi ở thôn Phạm?
Lâm Dư Dư vẫn luôn liên lạc với Lâm Yến, nhưng thật ra bởi vì lại gặp nhau ở thủ đô nên tình bạn lần nữa bắt đầu, hai người thường xuyên hò hẹn, rất nhàn nhã, cũng thường xuyên dạo phố. Khác với tình bạn trong tiểu thuyết, nhưng dường như, lại giống vậy.
Lâm Yến nói, đời này điều khiến cô ấy kiêu ngạo nhất là, năm đó trên chiếc xe lửa xuống nông thôn, đã chủ động làm bạn với Lâm Dư Dư.
Chỉ là, cô ấy không biết, cô gái Lâm Dư Dư ấy đã không còn nữa rồi.