Lâm Dư Dư: "Vâng." Gà rừng hầm củ cải, lại thêm nấm mèo rồi múc ra ba bát canh đầy. Đương nhiên vì củ cải nhiều nên canh gà rừng hầm củ cải dễ uống hơn ăn củ cải luộc.
Nhà Lý Thu Hồng có một cái nồi, nôi dùng để hầm canh thì không thể nấu cơm. Cho nên cô liên lấy khoai lang, bánh bao và màn thầu chưng cách thủy. Sau đó Lâm Dư Dư lại cắt miếng mỡ cạnh da gà để xào với cải trắng. Cải trắng cũng là của nhà Lý Thu Hồng, trên đất nhà bà là trăm loại củ cải, cải trắng nên cô và Tiểu Ôn Lễ ăn không sợ thiếu.
Mỡ gà xào cải thảo, không có nồi nhưng mỡ gà rất thơm, xào với cải thảo cũng không tệ. Cuối cùng, Lâm Dư Dư làm thêm món trứng gà xào. Cô xào trứng gà rừng mà mình nhặt được, bởi vì số lượng củ cải nhiều nên thêm cải trắng và trứng gà thì đủ cho bốn họ ăn.
Lâm Dư Dư không biết nấu cơm nhưng nhờ vào ký ức của nguyên chủ nên cô có thể làm một số món ăn quen thuộc. Với thời đại, đặc biệt là ở nông thôn, không nhất định phải ăn ngon, chỉ cần ăn no bụng là được. Với lại đã qua xử lý nên có hương vị tự nhiên là tốt.
Chờ Lâm Yến và Trần Hà tan tầm thì phải hơn 6 giờ, Lâm Dư Dư lo lắng Tiểu Ôn Lễ đói bụng nên cầm một cái bánh bao, gắp hai miếng thịt gà và hai miếng củ cải cho thằng bé ăn no trước.
Tiểu Ôn Lễ ăn miếng thịt thơm ngon, lộ ra biểu tình phong phú: "Ăn ngon, ăn ngon thật." Nếu mỗi ngày có thể ăn thịt thì tốt rồi.
Lý Thu Hồng: "Đứa nhỏ này... cũng lâu rồi không được ăn thịt. Từ tết đến bây giờ cũng được hai tháng rồi."
Lâm Dư Dư: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ngày mai chúng ta làm tiếp."
Tiểu Ôn Lễ lắc đầu: "Chị và bà ăn nhiều thì cơ thể mới hết gầy và không bị ốm." Chờ Lâm Yến và Trần Hà tan tâm, nhìn thấy thịt gà và củ cải trên bàn cơm thì cực kỳ kinh ngạc. Họ không ngờ Lâm Dư Dư còn lấy thịt gà ra chiêu đãi các cô, suy nghĩ đầu tiên của họ là Lâm Dư Dư giết gà mái của nhà Lý Thu Hồng.
Trần Hà còn lôi kéo Lâm Dư Dư nói: "Dư Dư, có phải cháu đã giết gà mái của nhà thím không? Chúng ta đều quen biết cháu, cháu không cần phải giết gà mái chiêu đãi chúng ta đâu."
Lâm Yến cũng nói theo: "Không được. Đây là gà mái đẻ trứng nên sao thím có thể bỏ được? Cậu mới tới đây nên không thể làm vậy." Cô lo lắng bạn tốt bị người khác ghét bỏ, lo lắng họ ở chung không tốt.
Lâm Dư Dư vội vàng giải thích: "Không đúng không đúng. Hai người đừng hiểu lầm, đây không phải gà mái của nhà thím. Hôm nay vận khí tốt, lúc lên núi thì nhặt được con gà rừng." Cô nói lại lý do mà mình đã nói Lý Thu Hồng trước đó.
Lâm Yến: "Vận khí này cũng quá tốt? Gà rừng mập như vậy mà bị dây leo cuốn lấy."
Lý Thu Hồng nghe xong: "Cháu đừng coi thường dây leo, các cháu lên núi thì nhớ cẩn thận. Một số dây leo nếu các cháu đụng phải sẽ khiến các cháu bị thương."
Trân Hà: "Thím nói rất đúng. Cháu nhớ rõ mấy năm trước, có người bị vướng vào dây leo rồi ngã xuống núi. Mọi người không cẩn thận là coi chừng bị thương."
Lâm Yấn thè lưỡi: "Biết rồi, sau này sẽ cẩn thận."
Bữa cơm chiều, tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, nhất là Trân Hà và Lâm Yến. Trần Hà xuống nông thôn đã nhiều năm, trừ đại đội giết heo để ăn tết ra thì thanh niên trí thức đều được phân vài lạng thịt. Ngày thường thật sự không có cơ hội này nhưng vài lạng thịt quá ít, cũng không đủ cho mỗi người một miếng. Mà hôm nay, chỉ thịt thôi đã ăn đến 2 đến 3 miếng, còn lại là nấm mèo dại, còn có canh gà ngon như thịt.
Lâm Yến cũng vui vẻ ăn, xuống nông thôn được hai tháng nhưng một tháng trước, sau khi cô và Lâm Dư Dư đi lên huyện ăn bánh bao thịt thì đến giờ vẫn chưa đụng tới thịt. Thế nhưng thịt trong bánh bao không nhét đủ kẽ răng, không thể ăn thoải mái như hôm nay. Giống với Trân Hà, tuy hôm nay có thể ăn 3 đến 4 miếng thịt nhưng canh gà cũng uống rất ngon, rất tươi. Nấm cũng ăn ngon, mềm, còn có củ cải cũng rất ngọt.