Chương 47: Làm Yêu 1
Khi thím hai Cố chạy ra khỏi nhà của Trần Ngải Phương còn xui xẻo dẫm phải đầy phân gà, bà ta tức giận bất bình trở về đến nhà.
Nhìn thấy chú hai Cố ở nhà, bà ta tức giận nói: "Năm đó không nên để cho Minh Thành cưới Trần Ngải Phương, cô ta đúng là con cọp cái! Làm gì có cô giáo nào mà lại cầm chổi đuổi người khác đi chứ?"
Hơn nữa, Trần Ngải Phương có thể làm giáo viên tiểu học ở công xã cũng là do công xã nể mặt Cố Minh Thành nên mới ưu tiên suy xét cho cô ấy, dù sao thì cũng phải ưu tiên cho vợ của đoàn trưởng Cố chứ. Nếu không thì công xã có nhiều thanh niên trí thức như vậy, không ít người là học sinh trung học phổ thông, làm sao có thể đến lượt Trần Ngải Phương chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở chứ.
Trong lòng chú hai Cố cũng hiểu rõ: "Chính vì cô ta hung hăng như vậy, nếu không thì Minh Thành cũng sẽ không cưới cô ta về."
Năm đó Cố Minh Thành chọn cưới Trần Ngải Phương chính là muốn cưới một người vợ mạnh mẽ về nhà thì mới áp chế được những người nhà họ Cố, nếu không khi anh ấy đi lính, thời gian dài không ở nhà, chẳng phải là vợ và em gái ở nhà sẽ bị bắt nạt đến chết hay sao?
Vậy không bằng cứ cưới một người mạnh mẽ về.
Trần Ngải Phương quả thật cũng rất mạnh mẽ, mấy năm nay không một ai trong nhà họ Cố có thể chiếm được lợi ở chỗ cô ấy.
Chú hai Cố hỏi: "Gia Gia thật sự không muốn gả cho chủ nhiệm Khương à?"
"Tôi còn chưa kịp hỏi thì Trần Ngải Phương đã ra tay đuổi tôi rồi." Thím hai Cố tức giận nói: "Tôi không tin đâu, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như vậy, có ai mà bỏ qua được."
Nếu không thì mấy năm nay cũng sẽ không có nhiều con gái nông thôn luôn muốn được gả lên thành phố đến như vậy.
Mặc dù bị con cọp cái Trần Ngải Phương đuổi đi nhưng thím hai Cố cũng không từ bỏ mà đi tìm thím ba Cố để bàn bạc đối sách với bà ta.
Tóm lại, bọn họ đều muốn gả Cố Di Gia cho Khương Tiến Vọng, đó chính là một bước có được công việc trong thành phố, còn có sính lễ hậu hĩnh nữa. Với tính cách hiền lành và ngoan ngoãn kia của Cố Di Gia, lúc chú thím bọn họ tìm cô xin ít tiền chi tiêu thì chắc chắn cô sẽ cho.
Đương nhiên, chuyện này phải lén làm sau lưng Trần Ngải Phương mới được.
Cho dù không quan tâm đến sính lễ nhưng nếu Cố Di Gia thật sự có thể gả đi, đến lúc đó người nhà mẹ đẻ của cô kêu chủ nhiệm Khương kia đề bạt chú thím của cô một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Nếu không thì đề bạt anh em họ của Cố Di Gia cũng được.
*
Bây giờ mỗi ngày Cố Di Gia đều có thói quen ra ngoài đi dạo.
Đặc biệt là gần đây sức khỏe của cô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, khi ra ngoài có thể đi xa một chút, không còn đi một bước thở gấp ba lần nữa, cảm giác tức ngực khó thở cũng không còn nghiêm trọng như trước, chỉ cần không mệt mỏi thì vẫn có thể đi thêm vài bước.
Chỉ cần đi từng bước một như thế, cô cảm thấy cho dù không làm được giống như người bình thường thì cũng không cần phải giống như hiện tại, cử động một chút là đầu váng mắt hoa, chỉ có thể nằm thẳng đơ ở trên giường.
Vì thế mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, Cố Di Gia đưa theo Bảo Hoa chậm rãi đi dạo đến cây đào già ở cửa thôn.
Nghe nói cây đào già này đã sống hơn ba trăm năm tuổi, mỗi khi đến mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ vô cùng xum xuê, trong thôn có không ít cô gái trẻ tuổi đến hái một ít hoa đào về, nấu cháo hoa đào hoặc ủ rượu hoa đào đều được. Sau đó lại chờ khi đến mùa hè, cây đào cành lá tốt tươi, tạo thành một bóng râm lớn, gió núi thổi qua, gió sớm mát rượi, tận hưởng sự mát mẻ dưới bóng cây, không cần phải nói là thoải mái đến mức nào.
Cho nên mỗi khi đến thời tiết nắng nóng, đất trống dưới cây đào già này lập tức trở thành nơi được mọi người ưa thích nhất.
Mỗi buổi sáng, có không ít các cụ già ngồi dưới bóng cây đào già này, vừa làm việc vừa trò chuyện.
Tuổi tác của những cụ già này đều rất lớn, phần lớn đã không còn xuống ruộng làm việc nữa, chỉ làm một vài việc thoải mái, có rất nhiều người lấy quần áo cũ trong nhà ra ngoài khâu khâu vá vá, hoặc là làm giày vải, đóng đế giày, hoặc là đan sọt tre, giỏ tre, đệm tre...