Chương 18:
Bạch Mạn, Cao Liêu, Trần Thụ Danh...
Khi những cái tên này lóe lên, nội dung của cuốn sách từ từ xuất hiện.
Dung Hiểu Hiểu trong nháy mắt ngộ ra, thì ra cô mới không có hào quang nhân vật chính.
Người chân chính có hào quang đang là tiêu điểm phía trước, đồng chí Bạch Mạn kia mới là nhân vật chính chân chính.
Dung Hiểu Hiểu nhíu mày.
Cô cố gắng nhớ lại cốt truyện trong văn bản, trong văn bản có nhân vật "Dung Hiểu Hiểu"?
Hình như là có, nhưng chỉ là một nhân vật bị gạt ra ngoài lề, cũng không tốn quá nhiều bút mực.
"Đồng chí Dung, mau đi qua đi." Cao Liêu thấy cô đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn thoáng qua hai cái túi lớn bên cạnh cô: "Có cần hỗ trợ không?”
Đầu ngón tay có chút ngứa ngáy, một đường đi tới đây điều hắn tò mò nhất chính là túi của Dung Hiểu Hiểu rốt cuộc nặng bao nhiêu.
Hết lần này tới lần khác lại không tìm được cơ hội tự mình thử một lần.
“Không cần!” Dung Hiểu Hiểu hai mắt càng ngày càng sáng, một tay cầm hai cái túi lớn đi về phía trước.
Không phải nữ chủ không quan trọng, không có hào quang nhân vật chính cũng không quan trọng.
Dù sao cô cũng không có ý định làm ra một phen sự nghiệp, chỉ cần lăn lộn một cuộc sống không lo ăn không lo uống là được rồi.
Nếu trên cơ sở này có thể có một số chuyện thú vị thì không thể tốt hơn, cô không có ý định tham dự quá nhiều, nhưng góp vui vẫn có thể.
Ăn mặc không cần lo lắng, nghĩ biện pháp vẫn có thể thỏa mãn.
Lo lắng là cuộc sống nhỏ không ồn ào một chút sẽ không có ý nghĩa gì.
Hiện tại cùng đại đội với nữ chủ, còn lo không có chuyện náo nhiệt phát sinh?
Dung Hiểu Hiểu có vẻ hưng trí bừng bừng, xách túi lớn điên cuồng chạy về phía trước, nhìn rất cao hứng.
“...... Sao cô ấy lại vui vẻ như vậy?" Nhìn đồng chí nữ lướt qua, Trần Thụ Danh có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ đại đội Hồng Sơn không tệ như tôi tìm hiểu?”
Cao Liêu thở dài: "Không tệ không có ý nghĩa, gọi tên rồi chúng ta chỉ có thể đi."
Tổng cộng có sáu thanh niên tri thức đi về phía xe ba gác.
Ngoại trừ Dung Hiểu Hiểu, Cao Liêu cùng Trần Thụ Danh ra, còn có ba người mặc quần áo sợi tổng hợp, La Vượng thấy vậy trong mắt đều là ghét bỏ.
Được rồi, sáu thanh niên tri thức không nói, một nửa trong số đó nhìn cũng không phải là người có thể làm việc.
"Để hết hành lý trên xe, tay chân lưu loát một chút, còn phải tiếp tục lên đường." La Vượng hét lên một tiếng.
Thịnh Tả Nguyên hơi nhíu mày: "Đại đội Hồng Sơn cách nơi này bao xa? Chúng tôi phải đi bộ qua ư?”
“Không đi qua chẳng lẽ còn bắt tôi cõng các người đi qua?” La Vượng tức giận nói: "Đừng nhìn nữa, đại đội chúng tôi không có máy kéo đưa các người đi, xe trâu cũng đừng nghĩ, trâu so với người còn quan trọng hơn, làm sao có thể đến kéo người.”
“...... Tại sao một con vật lại quan trọng hơn con người? Người còn kém một con súc sinh?" Tiêu Cảng không vui, ai vui vẻ khi bị so sánh với súc sinh? Còn đặc biệt không sánh bằng!
"Trâu có thể cày ruộng cậu có thể không?" La Vượng tức giận lườm hắn một cái.
Cả đám này vừa nhìn đã biết không thể làm việc nặng, hết lần này tới lần khác đại đội còn phải nuôi bọn họ, ai cũng không vui ah.
"Ông!"
"Nói ít hơn hai câu." Thịnh Tả Nguyên ngăn hắn lại.
Đừng thấy thái độ của La Vượng không tốt, nhưng khi lên đường, hắn vẫn một mình kéo xe ba gác.
Không có máy kéo cũng không nỡ để con trâu già duy nhất của đại đội mệt mỏi, biết thanh niên tri thức sẽ mang theo không ít hành lý, cho nên lúc tới đã kéo theo xe ba gác đi đường, chỉ nghĩ ít nhiều cũng có thể làm cho bọn họ thoải mái hơn chút.
Chẳng qua, đợi nửa ngày lại bị phân phối cho nhiều người không thể làm việc như vậy, trong lòng làm sao có thể không tức giận?
Nên một mình kéo xe ba gác đi về phía trước, cũng không thèm phản ứng với bọn họ.
Con đường nông thôn không dễ đi.
Vừa vặn hai ngày trước lại có một trận mưa, trên mặt đất đều là bùn loãng.
Một bước giẫm xuống sẽ lún vào, chờ kéo ra giày đã đầy bùn, bẩn đến không chịu nổi.
Dung Hiểu Hiểu không tiếc giày rách của mình, bẩn thì bẩn, rửa là được.
Nhưng ba đồng chí mang giày da nhỏ tinh xảo thì thảm thiết, càng đi lông mày càng nhíu chặt.
Thịnh Tả Nguyên nhìn ra sự lo lắng giữa hai hàng lông mày Bạch Mạn, nên mở miệng: "Đồng chí, tôi thấy trên xe ba gác còn có thể ngồi một người, không bằng để cho đồng chí Bạch Mạn lên đi, rốt cuộc cô ấy cũng là đồng chí nữ, đường quá xa sẽ không kiên trì được.”
“......”
“......”
Một câu nói làm cho hai người vẻ mặt hắc tuyến.
Tiêu Cảng mất hứng, tuy rằng hắn không phải đồng chí nữ, nhưng đường xa như vậy hắn cũng không kiên trì được mà, đã nói bình đẳng nam nữ, sao không thể đến phiên hắn?
Sớm biết vậy, còn không bằng hắn làm đồng chí nữ.
Dung Hiểu Hiểu cũng nhăn mặt theo.
Cô không có ý định tranh giành bất cứ điều gì.
Nhưng cố ý điểm ra 'đồng chí nữ' làm gì? Cô cũng là đồng chí nữ, chẳng lẽ không xứng đáng lên xe ba gác?
La Vượng liếc hắn một cái, lại không cự tuyệt: "Được, có vị trí muốn ngồi thì ngồi.”
Thịnh Tả Nguyên vui vẻ, đưa tay muốn đỡ người bên cạnh.
Người này lại không muốn, trực tiếp trốn tránh, hắn có chút khó hiểu: "Mạn Mạn?”
Bạch Mạn nhìn hắn, trong mắt mang theo sự lạnh lùng.
Cô ta rất muốn đánh Thịnh Tả Nguyên một trận, nhưng không được.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Kiếp trước người cô ta hận nhất chính là Thịnh Tả Nguyên.
Người đàn ông này từng là người quan trọng nhất của cô ta, hai người sinh ra trong một khu đại viện, từ khi có trí nhớ đã bắt đầu thường xuyên chơi với nhau.
Thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Ngay cả cha mẹ bọn họ cũng nghĩ rằng họ sẽ là một cặp trong tương lai.