Chương 37:
Hạ Gia Bảo không nghĩ tới cô lại hỏi như vậy, không quá chắc chắn nói: "Tôi nghe đại đội đều gọi bà nội Dung như vậy.”
Cụ thể tên là gì hắn thật sự không biết, hắn tiếp tục nói: "Bà nội Dung gần như không ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có một đứa cháu trai là Sửu Ngưu, tôi và bà ấy lui tới không nhiều lắm, lần trước là tường viện nhà bà nội Dung bị sập, tôi cùng mấy người khác tới cửa giúp đỡ.”
Bà ấy thực sự rất tốt.
Họ đến nhà để giúp đỡ, cũng không nghĩ về bất kỳ lợi ích gì.
Bà ấy lại mò mẫm pha cho mỗi người bọn họ một chén nước đường nâu, trong lòng nóng hổi ngọt ngào đặc biệt ấm áp.
Dung Hiểu Hiểu còn đang suy nghĩ chuyện dòng họ, đột nhiên dư quang nhìn thấy bên cạnh cửa lớn lộ ra một cái đầu nhỏ.
Quay đầu nhìn lại.
Hay lắm, là cái đầu nhỏ của Sửu Ngưu.
Sửu Ngưu cũng nhìn về phía cô, chần chờ một hồi rồi vẫy vẫy tay.
Dung Hiểu Hiểu nhướng mày, đây là tới tìm cô, nhưng một giây sau đã biết mình hiểu lầm, Hạ Gia Bảo cất bước trước: "Sao cháu lại tới đây?"
Ngoại trừ Sửu Ngưu ra, phía sau hắn còn có hai đứa nhỏ lớn hơn chút.
Ba đứa trẻ trông khác nhau, nhưng có một điểm tương tự.
Đó chính là quần áo trên người bọn chúng đều rất rách nát, còn cực kỳ không vừa người.
Trong đó một bé trai áo đã ở trên rốn, đặc biệt siết chặt, vừa nhìn đã nhỏ hơn người rất nhiều số.
"Chú Hạ, năm nay các chú còn muốn củi không?" Sửu Ngưu ngẩng đầu nhỏ hỏi.
Hạ Gia Bảo hơi cong người: "Chú phải đi hỏi một chút, hỏi xong lại tìm cháu.”
Sửu Ngưu khoát tay: "Không cần, ba ngày sau cháu lại tới tìm chú, vẫn giống như năm ngoái, hai hào mười bó, cam đoan bó nào cũng có thể đốt.”
Hạ Gia Bảo cười cười: "Được, ba ngày sau cháu cứ tới đây.”
Sửu Ngưu cùng hai đứa nhỏ khác cúi đầu chào rồi mới xoay người bỏ chạy.
Dung Hiểu Hiểu nhìn bé trai bỏ chạy, cô tò mò hỏi: "Bọn chúng đang bán củi đốt sao."
"Suỵt" Hạ Gia Bảo nhẹ giọng: "Là vụng trộm bán, tuy rằng là chia ca làm, nhưng tựa như Chu Hồng Bân nói, làm xong việc trở về còn phải tiếp tục làm việc, ít nhiều sẽ có chút chịu không nổi, muốn vụng trộm lười biếng có thể mua chút củi từ trong tay những đứa nhỏ này.”
Nói là vụng trộm, kỳ thật cả đại đội có không ít người biết.
Ít nhất đại đội trưởng nhất định đã biết.
Sở dĩ không ngăn cản cũng bởi vì gia đình của những đứa trẻ kia thật sự quá khó khăn.
"Sửu Ngưu cùng bà nội mù nương tựa lẫn nhau, trong nhà Chiêu Đệ có một mẹ kế, đối với con bé mặc kệ không hỏi han, Hổ Oa Tử là một đứa bé bị bỏ rơi, được một người đàn ông của đại đội có chỉ số thông minh có vấn đề nhận nuôi."
Dù sao một người lại thảm hơn so với một người, đại đội cũng không phải không trợ cấp cho bọn chúng, nhưng vốn mùa màng cũng không quá tốt, nhà nào nhà nấy đều thiếu lương thực, đại đội có thể trợ cấp được bao nhiêu.
Cho nên bọn chúng tự mình có thể tìm được một chút công việc cũng là chuyện tốt, Hạ Gia Bảo tiếp tục nói: "Hai xu mười bó thật sự không đắt, năm ngoái đổi được một ít từ bọn chúng, quả thật đốt rất tốt.”
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: "Ngày mốt để bọn chúng tới tìm tôi, cho dù tôi dọn ra ngoài cũng phải chuẩn bị không ít củi.”
"Được." Hạ Gia Bảo đáp ứng, sau đó lại nói về chuyện nhà ở trong nhà Sửu Ngưu: "Nhà Sửu Ngưu rất tốt, gần nhà bọn họ có hai hộ gia đình, thím Trần chắc cô đã từng giao tiếp, cũng là người dễ ở chung, chỉ là một nhà khác có chút khó nói hết.”
Ba gia đình sống thành khu tam giác, mặc dù không phải là cạnh nhau, nhưng đôi khi cũng có thể xảy ra một số cuộc cãi vã.
Một nhà ba gian mười người ở, mỗi người đều không có năng lực, anh trông cậy vào tôi và tôi trông cậy vào anh, tất cả đều lười biếng, mười mấy người cộng lại công điểm trong một năm chỉ cao bằng bốn năm người khác.
Lười biếng còn chưa tính, còn có chút tâm tư lệch lạc.
"Nhà bọn họ người nhiều phòng ít, cũng đánh tâm tư vào nhà bà nội Dung, trong nhà bà nội Dung chỉ có hai người nhưng lại có bốn năm gian phòng, hận không thể đỏ mắt trực tiếp chiếm đoạt." Hạ Gia Bảo nói xong đột nhiên bật cười ra tiếng: "Nhưng đừng nhìn bà nội Dung bị mù, lại hung hăng không ai có thể chống đỡ được, lôi kéo một cây gậy đánh đối phương khóc cha gọi mẹ, cuối cùng cũng không giải quyết được.”
Nếu không có thể làm gì.
Người nhà kia không chiếm lý, chứ đừng nói bà nội Dung người già mắt mù, nếu thật sự đánh người, ai có bản lĩnh đối phó với bà ấy?
Dung Hiểu Hiểu mở miệng hỏi: "Người nhà này không phải cũng họ Dung chứ."
Nghe có vẻ đặc biệt giống với nhà nam chủ.
Cũng là một đống người nhà đáng lo lắng, người trong nhà cũng nhiều chuyện.
Nếu thật sự là nhà này, vậy cô sẽ quyết đoán từ bỏ nhà Sửu Ngưu, nếu không nhớ lầm, không lâu nữa Bạch Mạn sẽ ở gần nhà nam chủ, tiếp xúc với bọn họ quá gần khẳng định không có chuyện tốt.