Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 239-240

Là hai người nhà quê chỉ có trình độ văn hóa tiểu học.

Khương Lôi Ngạn thở dài một hơi, cũng không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào, bà già gọi là Tôn Mai kia quá ác độc quá đáng giận, phạm phải chuyện như vậy, hại cả đời của em trai ruột anh ta.

Chỉ sợ nhà họ Khương Bọn họ cũng sẽ trở thành một chuyện đáng chê cười.

Khương Lôi Ngạn nuốt nước miếng, anh không thể tưởng tượng được bộ dáng em trai và em dâu ở trong đầu, anh ta vẫn còn chưa có kết hôn, em trai ruột còn chưa tới mười chín tuổi cũng đã kết hôn, chờ một chút, nói không chừng còn có cả con rồi.

Rốt cuộc là con cái nhà họ Khương, không thể để thằng bé lưu lạc ở bên ngoài, mấy năm nay thằng bé ăn quá nhiều khổ, lúc này cha để anh ta tới đây, chính là vì để anh ta đưa em trai ruột trở về.

Hai anh em lần đầu tiên gặp mặt, Khương Lôi Ngạn cũng không khỏi khẩn trương, nghĩ không ra em trai mình có bộ dáng gì.

Lớn lên ở nông thôn cằn cỗi như vậy, đại khái nó sẽ kém hơn so với Khương Yến Đường.

Tôn Mai nhất định phải bị phạt thật nặng.

Nhưng bà ta lại là mẹ đẻ của Khương Yến Đường.

“Thật đúng là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn……”

Trong thôn kiều tâm mới có một người đàn ông xa lạ đến, người đàn ông lạ mặt này lập tức đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người dân trong thôn.

Ở cái thôn nho nhỏ này, hiếm khi có thể gặp được một người lạ, bởi vì làng trên xóm dưới ai cũng đều có quan hệ họ hàng với nhau. Từ trước đến giờ trong thôn chưa từng có một người lạ mặt nào đến đây, nghe giọng nói cũng không phải là người ở nơi này, không biết người này có chuyện gì mà đến đây?

Điều khiến người ta chú ý nhất chính là người này lớn lên rất cao, dáng người vừa cao vừa to nhìn qua tuấn lãng bất phàm, cả người tỏa ra khí chất giỏi giang, có một vài người lớn tuổi nói thầm với nhau, rất có thể là người từ trong bộ đội ra.

Khí thế còn mạnh hơn so với người cảnh sát mà bọn họ đã nhìn thấy mấy hôm trước.

May mà anh ta không mặc mặc quân phục mà chỉ mặc quần áo bình thường, nếu không chỉ cần dựa vào một thân như thép tấm thiết thương có uy áp này cũng đã có thể làm trẻ con đang khóc nỉ non phải nín ngay.

Mới đầu ở cửa thôn còn có mấy đứa trẻ đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông này thì tất cả đều ngay lập tức đều im lặng, cũng không dám tiến lên dò hỏi mà lặng lẽ trốn vào một góc.

Có hai đứa trẻ gan to trong thôn cũng trốn đi như vậy.

"Chàng trai trẻ từ đâu đến đây? Nhìn lạ quá, cậu đến tìm ai vậy?" Một ông cụ họ Trần chủ động bước đến hỏi.

Nói đi nói lại vẫn là những người già đã trải qua sóng to gió lớn mới không bị anh ta làm cho sợ hãi.

"Bác ơi cháu muốn tìm hiểu về thôn họ Tạ của các bác một chút". Khương Lôi Ngạn mở miệng nói.

Anh ta bước vào thôn này cũng cảm thấy rất khó xử, Khương Lôi Ngạn phân vân không biết nên đi nhìn đứa em trai ruột của mình Tạ Minh đồ và vợ của nó Tô Hiểu Mạn trước hay là đi thăm đứa em trai trước kia Khương Yến Đường trước.

Cuối cùng vẫn là do chuyện này quá mức phức tạp, trên tài liệu có thể thấy được một chút.

Ông Trần cao giọng hỏi lại: "Cậu là ai? Chẳng lẽ cậu là người họ Khương sao".

"Vâng, đúng rồi, làm sao bác lại biết?"

Ông Trần lại đoán tiếp: “Cậu nhìn rất giống đứa bé Tạ Minh Đồ kia, cậu là là anh ruột của nó đúng không?".

Khương Lôi Ngạn thầm nghĩ việc này mà cũng có thể đoán ra được, vẻ ngoài anh ta đúng là có chút giống anh cả của anh ta, xem ra có vẻ anh ta cũng giống đứa em trai mới nhận lại này, có lẽ giữa anh em với nhau luôn luôn có vài đặc điểm giống nhau

"Vâng, bác đoán đúng rồi ạ, cháu là anh trai ruột của thằng bé, ở nhà xếp thứ hai, cháu tên là Khương Lôi Ngạn.”

"À à, thì ra là tiểu Khương hả". Ông Trần gật đầu.

Ông Trần dùng ánh mắt rất kỳ lạ mà đánh giá Khương Lôi Ngạn từ trên xuống dưới một lần, Khương Lôi Ngạn bị ông ta nhìn một lượt cảm thấy rất mất tự nhiên: "Bác à, có chuyện gì vậy ạ?"

“Không có gì, tôi chỉ muốn ngắm mấy người thành phố các cậu một chút thôi……”

Khương Lôi Ngạn: “……?”

Anh ta nở một nụ cười hiền lành: "Vậy bác có nhìn ra điều gì khác nhau không?”"Nếu tôi nói thật thì cậu trai trẻ này có thể đừng để trong lòng không?" Trong lòng ông Trần có vài điều muốn nói, ông ta muốn nói ra nhưng lại cảm thấy không tốt lắm cho nên rào trước với chàng trai trẻ này một chút.

Khương Yến Đường sảng khoái nói: “Không sao đâu bác ơi, có gì bác cứ nói thẳng, cháu là một người không quá để ý đến những việc nhỏ nhặt".

Ông Trần nghe vậy chỉ vào đầu mình nói: "Tôi nhìn thấy cậu thì đã nghĩ đến người nhà cậu có vẻ cũng không giống những người có đầu óc không tốt, tại sao lại ngốc như vậy chứ".

"Vậy mà có thể bị một người đàn bà nông thôn ngu ngốc chơi đến quay vòng vòng, trước kia chỉ nghe nói có người nhận giặc làm cha, vậy mà người nhà các cậu lại có thể dễ dàng nuôi con nhà người khác, hơn nữa còn nuôi nhiều năm như vậy".

“Nghe tiểu Thanh nói, Khương Yến Đường lại còn là đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi giang nhất nhà cậu…” còn câu này thì ông Trần lại không dám nói to ra.

Sự thật chứng minh, mấy người trong Kiều Tâm thôn bọn họ đều thì thầm với nhau là Tôn Mai và cái loại người như ông Tạ kia có lẽ là cũng không thể sinh ra một đứa trẻ thông minh lắm, nhưng mà ngay từ lúc đầu khi Khương Yến Đường đến trong thôn bọn họ lại được khen đến mức nở hoa.

Cụ thể là giỏi giang như thế nào thì mấy người ở nông thôn bọn họ cũng không hiểu rõ lắm bọn họ chỉ nghe nói Khương Yến Đường là đứa bé giỏi nhất trong mấy anh em lại còn được cha mẹ yêu quý nhất.

Được cha mẹ yêu quý nhất?

Đúng là khiến người ta câm nín…

Con ruột của mình thì không thích lại thích một đứa con của kẻ trộm, như vậy mà còn không phải là ngốc sao, nhìn xem Tôn Mai độc ác đến mức nào, người ta chỉ đối xử tốt với con trai ruột của mình thôi.

Khương Lôi Ngạn không thể nói gì mà cứng họng: “……”

Không thể ngờ được, cái ông bác này lại có thể hỏi thẳng anh ta rằng có phải đầu óc của người nhà các cậu không bình thường lắm phải không, nếu không thì tại sao lại có thể không oán không hận mà nuôi con trai nhà người khác, lại còn nuôi dạy thành đứa bé giỏi nhất nữa, mấy người anh em các cậu kém đến mức nào chứ?

Khương Lôi Ngạn nghe xong cũng không cảm thấy tức giận, anh trai và cha của anh ta đầu óc có được hay không thì anh ta không biết nhưng mà anh ta cảm thấy có lẽ là đầu óc của mẹ anh ta không tốt lắm.

"Cháu muốn đi nhìn em trai ruột của cháu, bác có thể chỉ đường cho cháu được không?"

Khương Lôi Ngạn đi một đường đến nhà cũ của nhà họ Tô theo phương hướng ông ấy chỉ, may mắn trên đường anh ta còn gặp được những người tốt, anh ta đi theo bọn họ hỏi thăm tình huống của em trai ruột và em dâu, kết quả là tất cả mọi người trong thôn đều khen ngợi nói Tạ Minh Đồ lớn lên rất tuấn tú, còn biết sửa máy kéo, em dâu là cô gái đẹp nhất trong thôn, không chỉ biết nấu ăn ngon mà cô ấy còn có một tay giỏi thêu thùa, quần áo cô ấy tự làm rất đẹp. Khương Lôi Ngạn vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu, tưởng tượng đến em trai em dâu chưa gặp mặt sẽ có bộ dáng như thế nào?

Nghe lời nói của người dân trong thôn, trong đầu anh ta nháy mắt hiện ra khuôn mặt một đôi vợ chồng quê mùa giản dị sống ở nông thôn.

Em trai Tạ Minh Đồ, gầy gầy cao cao, khuôn mặt lầm lì, mộc mạc như người nhà quê, cười rộ lên đặc biệt chân chất, nghe nói là người đặc biệt nghe lời vợ và là một người lương thiện; em dâu Tô Hiểu Mạn, là cô gái đẹp nhất trong thôn, phỏng chừng có một đầu tóc dài đen óng, làn da rám nắng, rất là chăm chỉ, hai má rám nắng có hai đốm màu đỏ, khuôn mặt lớn lên rất dễ nhìn, cười rộ hiện lên hai hàm răng trắng muốt, có thể làm người hoa cả mắt, mở miệng sẽ kêu anh ta là anh trai chồng.

……

Cũng không trách trong đầu của Khương Lôi Ngạn sẽ có ý nghĩ này, lúc trước khi anh ta xuống nông thôn, nhìn thấy em gái em trai ở nông thôn không sai biệt lắm cũng chính là bộ dáng nhiệt tình như vậy.

“Cậu cứ đi về phía trước là được, nhảy qua cái mương kia, ai, hiện tại bọn họ còn vây quanh nhà bằng hàng rào tre, hẳn là nuôi gà vịt, bóng dáng ở trong sân chính là Tô Hiểu Mạn, cậu qua đi, tôi cũng không đi cùng cậu nữa vì còn có chút việc.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất