Chương 27 -
Kiệt ngạo bất tuân, đặc biệt bá đạo.
Ninh Miểu nhỏ giọng nói, "Giống ba, ngoài lạnh trong nóng."
Dương Liễu nhớ tới người đàn ông dịu dàng ấm áp như ngọc kia, trong mắt hiện lên một tia nhớ nhung, "Nhưng ông ấy không có mạnh mẽ đến vậy."
Cung tiêu xã* toàn người là người.
Cung tiêu xã: tên đầy đủ là “Hợp Tác Xã Cung Ứng Và Tiêu Dùng Toàn Trung Hoa”, thường dùng để chỉ các hợp tác xã kinh doanh về mặt cung ứng và tiêu thụ.
Ninh Yên đã phân công cho mọi người xong, mỗi người cầm một phiếu và tiền đi xếp hàng.
Cô vất vả lắm mới cầm phiếu mua vải chen tới trước quầy, vải chỉ chừng 1 mét 7, còn rất rất hẹp nữa, chỉ đủ làm một bộ quần áo, cô chọn vải màu xanh đậm, loại này nhiều nhất, khó bị bẩn.
Tất cả quần áo của người Ninh gia toàn là miếng vá, hư hại rất nặng, rách rưới đủ chỗ.
Mua thêm muối và nước tương, một miếng đậu hủ nhỏ, cơ bản là mua cái gì cũng cần phiếu mua hàng, kẹt cứng, số lượng cung cấp có hạn.
Đầu năm nay có tiền cũng chưa chắc mua được đồ mình muốn.
Thật ra cô càng muốn mua dầu bột gạo, nhưng thật sự không mua được.
Cô mang đồ chen chúc đi ra khỏi cung tiêu xã, đứng ở cửa thở ra một hơi thật dài.
Bỗng nhiên, cách đó không xa xôn xao một trận, một tiếng khóc lớn thảm thiết vang lên, mọi người đều rối rít ập đến.
Ninh Yên không tính đi vô giúp vui, nhưng nghĩ một lúc vẫn bước nhanh qua đó.
Một bà cụ ăn mặc sang trọng ôm một đứa bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, sợ hãi kinh hoàng mà khóc lớn, "Hổ tử, con đừng dọa bà nội, mau mở mắt nhìn bà nội đi."
Mặt mũi đứa bé xanh tím, hơi thở dồn dập, bị ngạt thở.
"Cứu với, mọi người cứu cháu nhà tôi với."
Một người tốt bụng đứng ra nói là bác sĩ, ngồi xổm xuống, thử kiểm tra hơi thở, vẻ mặt nghiêm nghị, "Không có hơi thở."
Vừa nghe thấy lời này, bà cụ hoàn toàn sụp đổ, ngồi dưới đất gào khóc, gương mặt hiện nét tuyệt vọng.
Một tiếng khóc lớn tuyệt vọng khiến cho mọi người không nhịn được mà thở dài, thảm kịch nhân gian.
Ninh Yên bình tĩnh mà nhìn đứa bé vẫn không nhúc nhích, mím môi khẽ thở dài một tiếng.
Đúng là vẫn không thể khoanh tay mặc kệ.
Cô bỗng đẩy đám người ra xông đến, cướp lấy đứa bé, mọi người hoảng sợ, "Cô làm gì vậy?"
Ninh Yên gác thân thể đứa bé lên cánh tay, để cho đầu của đứa bé hướng xuống, tay trái đỡ lấy đầu và gáy của đứa bé, tay phải vỗ từng cái một vào lưng đứa bé, vỗ rất có kỹ xảo.
Bà cụ thấy cô hành hạ đứa cháu yêu của mình, vừa tức vừa vội vàng, lồm cồm bò dậy cướp đứa bé về, Ninh Yên bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đẩy ngã, nhưng cho dù như thế, cô vẫn cứ ôm chặt đứa bé.
Cô cũng không quay đầu lại, quỳ một chân trên mặt đất tiếp tục vỗ vào sau lưng đứa bé, "Tôi đang cấp cứu, mọi người đừng nhúc nhích."
Giành giật từng giây, tranh đấu với thần chết, không rảnh bận tâm chuyện khác.
Cấp cứu cái gì? Rõ ràng đang đánh đứa bé! Tất cả mọi người tỏ vẻ không tin.
Nhưng trong tình huống này, cho dù là giả, cũng phải để người ta thử một lần.
Bà cụ nửa tin nửa ngờ, cũng không dám làm xằng bậy nữa, quỳ trên mặt đất, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, miệng không ngừng lẩm nhẩm tên của đứa bé.
Dưới sự chú ý của mọi người, kỳ tích đã xảy ra.
"Khụ khụ." Đứa bé bỗng há miệng, phun ra một hạt đậu phộng, tỉnh lại rồi! Mở mắt ra rồi!
Bà cụ che miệng kích động đến rơi nước mắt, trời ơi, cháu trai bảo bối của bà sống lại rồi!
Ninh Yên thở ra một hơi thật dài như trút được gánh nặng, trả đứa bé về trong lòng bà cụ, lau giọt mồ hôi nóng hổi trên trán, xoay người rời đi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người kính phục nhìn cô, người chết rồi mà còn sống lại được? Đây chính là bản lĩnh của thần tiên.
Vị bác sĩ nọ gọi cô lại, "Đợi đã, xin hỏi đây là thủ pháp gì?”
Ninh Yên thoải mái mà trả lời, "Một loại thủ pháp cấp cứu, áp dụng cho trường hợp ngạt thở do đường hô hấp bị tắc, đứa bé này rơi vào trạng thái chết giả, trong vòng vài phút thì vẫn còn có thể cứu được."