Chương 4 -
Nhìn bộ dáng kiên cường của cô, lại nhìn cái trán bị thương của cô, trong lòng Vu mẫu không biết nghĩ gì, "Con thật sự muốn trở về sao? Không muốn ở với chúng ta nữa sao?"
Tuy rằng mấy ngày nay tình cảm đối với cô càng ngày càng kém, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ sống cùng nhau 16 năm, không có khả năng không có tình cảm.
Vu Tinh Tinh rũ mi mắt xuống, che đi một tia oán hận kia, cô mới là con ruột, tình yêu của cha mẹ, tài nguyên của Vu gia đều là của cô.
Ninh Yên xoa đỏ hốc mắt, tỏ vẻ đáng thương nói, "Mẹ, trước kia là con quá hồ đồ, trên đời này nào có chuyện thập toàn thập mỹ, Tinh Tinh, cám ơn cô đánh thức tôi, trong nhà này không có vị trí của con, cũng không phải là nơi con về."
Diễn xuất thì ai mà không biết diễn? Trà Xanh tiểu bạch hoa cùng các loại yêu ma quỷ quái, cô đã sớm không lạ gì.
Thôi nào, cùng nhau tạo nên một vở kịch hay nào.
"Tinh Tinh, tôi có phát hiện ra bí mật lớn của cô..." Thần sắc cô cổ quái mà lại phức tạp, còn mang theo một tia hoảng sợ.
Mọi người không tự chủ được mà dựng thẳng lỗ tai lên, hưng phấn khó hiểu, mau nói đi.
Vu Tinh Tinh nào tới, một tay bịt miệng Ninh Yên, đầu đầy mồ hôi, "Cô đừng nói lung tung, ta không có bí mật."
Biểu hiện và động tác hoảng sợ của cô đã phơi bày chột dạ của cô.
Mọi người càng tò mò, rốt cuộc là bí mật gì khiến cô sợ hãi như vậy.
Ninh Yên rũ mắt, quả nhiên, Vu Tinh Tinh này có chút không thích hợp, thời gian tìm tới cửa quá sớm, không thích hợp.
Vì vậy, câu hỏi đặt ra, làm thế nào à cô biết được?
Vu Tinh Tinh sắp điên rồi, "Ta không có bí mật, ta cũng không có nói cái gì mà không thể cho người ta nghe được."
Ninh Yên kéo tay cô xuống, cực kỳ khó xử, "Đúng đúng, cô cũng không nói cái gì cả, cũng không có bí mật, cô trong sạch nhất."
Dáng vẻ tôi sẽ giúp cô giấu diếm, cô không cần lo lắng.
Như vậy càng làm Vu Tinh Tinh tức giận, cô không ngờ vẻ mặt của một người lại có thể thẳng thắn và sinh động như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Một người dì nhịn không được hỏi, "Bí mật thì nói ra đi, để mọi người nghe thử.”
Ninh Yên muốn nói lại thôi, "Ai, tôi không thể nói."
Mặc kệ người khác hỏi thế nào, cô cũng không muốn nhắc nhiều, kiên quyết giữ bí mật cho Vu Tinh Tinh, không thể cho người khác biết được.
Vu Tinh Tinh sắp phát điên rồi, sao lại chán ghét như vậy, càng như vậy, người khác lại càng hoài nghi.
Ánh mắt dì kia chợt lóe, "Tiểu Muội, trán cô bị sao vậy?"
Ninh Yên có chút chần chờ, lúc này Vu Tinh Tinh lòng nóng như lửa đốt, vẻ mặt bất an mở miệng trước, "Cô ấy... Lúc chúng tôi đùa giỡn, tôi có vô tình chạm nhẹ vào cô ấy, sau đó cô ấy liền ngã xuống, đều là lỗi của tôi, là do tôi không tốt."
Lời này thật thú vị, bề ngoài là ôm trách nhiệm lên người mình, nhưng bên trong lại ám chỉ Ninh Yên gây chuyện.
Vu mẫu không chút hoài nghi lời của Tinh Tinh, cũng không phải là lần đầu tiên, bà đều thấy phiền.
Trước mặt đồng nghiệp, bà cũng không muốn làm lớn chuyện, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Yên một cái, "Con cũng không nhỏ nữa, không thể hiểu chuyện một chút sao? Mấy năm nay Tinh Tinh chịu rất nhiều khổ sở, con không thể nhường con bé à?"
Về phần bí mật, ai mà không có? Bà không tâm.
Ninh Yên mím môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, nhiễm một tia hơi nước, bộ dáng bản thân oan ức, nhưng lại không nói ra.
Mọi người nhìn thấy, như có điều suy nghĩ, trước khi con gái ruột của Vu gia trở về, tiểu Muội luôn được nuông chiều mà thẳng thắn, sau khi trở về liền biến thành ác độc ích kỷ nóng nảy.
Chuyện này có chút thú vị, mọi người nhìn nhau một cái, tựa hồ đã hiểu được cái gì đó.
Vu mẫu tức giận, lúc trước thì hung hăng nóng nảy, hiện tại tuy hai mắt đỏ hoe, nhưng lại càng khó chịu.
A, cứ cảm thấy một màn này có chút quen mắt, giống như... thái độ của Vu Tinh Tinh.
"Con nói đi."
Ninh Yên quay đầu, vụng trộm lau khóe mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Đây là một nút thắc trọng yếu, khiến cho vận mệnh của nữ phụ nhanh chóng chuyển biến, thanh danh bị hủy hết, trở thành quỷ đáng ghét trong mắt mọi người, đi đến đâu cũng bị phỉ nhổ.
Nữ phụ hoàn toàn hắc hóa, điên cuồng chạy trên con đường tìm chết, cuối cùng bị mọi người phản bội, kết cục thê thảm.