Chương 42 -
“Ép tôi nóng lên, cô cũng đừng mơ sẽ được sống tốt đẹp.”
Ánh mắt Ninh Yên hơi lóe lên, cười càng tươi hơn: “Tôi sẽ sợ cô sao? Bại tướng dưới tay mà thôi.”
Ánh mắt khinh miệt, lời nói có tính vũ nhục cực cao, kích thích Vu Tinh Tinh một cách sâu sắc: “Chờ đó cho tôi.”
“Được nha, tôi sẽ chờ xem.” Ninh Yên dùng âm thanh ngọt ngào nhất để nói lời nói tàn nhẫn nhất, tương phản quá lớn.
Ở trong mắt của Vu Tinh Tinh, cô ấy chính là một kẻ biến thái, cô ta tức giận chạy đi như điên, lại không phát hiện ra ánh mắt sâu kín phía sau của Ninh Yên, sâu không thấy đáy, dường như ẩn chứa ý vị khác.
Ninh Yên thu hồi tầm mắt, phất phất mấy sợi tóc rồi đi vài bước, lại phát hiện chỗ ngoặt có một thanh niên đang đứng như bóng ma, thần sắc nhìn cô rất cổ quái.
Thanh niên rất đẹp trai, ngũ quan như tượng tạc, mặt mày thâm thúy, sắc bén, lộ ra một loại uy thế, sắc da màu lúa mì có vài phần giống màu đen cổ xưa, dáng đứng thẳng tắp, có khí chất quân nhân.
Ninh Yên nhướng mày, oa, người này thật đẹp trai.
Lông mày Nghiêm Lẫm nhăn lại, đề phòng lại hiếu kỳ đối với cô gái.
Ninh Yên bỗng nhiên bước nhanh đi tới, Nghiêm Lẫm theo bản năng ngừng thở, thân thể căng thẳng.
Ninh Mẫn nhạy cảm liếc mắt qua hắn một cái, cảm giác có chút không thích hợp, lại không nghĩ nhiều, trực tiếp đi ngang qua người hắn, lướt ngang qua nhau.
Nghiêm Lẫm mờ mịt nhìn cánh tay, trong mắt đầy vẻ hoang mang nhìn về phía hình bóng xinh đẹp kia: “Rất thú vị.”
“Cảm ơn.” Ninh Yên mặt không đổi sắc, tay phải vẫy vẫy, tiêu sái mà tự tại.
Mặc kệ hắn nghe được gì, dù sao cũng là hai người xa lạ không liên quan.
Nghiêm Lẫm nhìn về phía thân ảnh cô đi xa, mày nhíu lại, tựa hồ bị cái gì đó làm cho bối rối.
Cô gái kỳ quái này vậy mà lại không làm cho hắn phát bệnh. Mà trong đầu Ninh Yên chỉ có một suy nghĩ, kế tiếp Vu Tinh Tinh sẽ làm cái gì? Cử người theo dõi cô sao?
Có chút chờ mong đây, kế hoạch đang chậm rãi được khởi động……
…
Trong phòng bệnh, Ninh Miểu cẩn thận đút cho Dương Liễu một chén cháo và một quả trứng luộc, tinh thần của Dương Liễu nhanh chóng tốt lên vài phần.
Ninh Yên bước vào trong phòng, Ninh Hâm vội vàng nhào tới, lưu luyến kéo quần áo của cô không chịu bỏ ra.
“Chị cả, sao chị lại đi lâu như vậy? Bác sĩ nói thế nào?”
Ninh Yên do dự một lát rồi nói: “Bác sĩ nói chăm sóc tốt sẽ có thể tốt lên, chị... gặp được Vu Tinh Tinh.”
Ninh Nhị cau mày, cực kỳ không vui: “Tại sao chị ta lại ở đây? Không phải chị ta lại muốn làm chuyện xấu chứ.”
Dương Liễu khẽ nhíu mày, bà cảm thấy con trai mình quá mức cực đoan, nhưng nghĩ tới chuyện tối hôm qua, bà đã lập tức mềm lòng.
Đều là những đứa nhỏ có hiếu, nếu như không có bọn chúng, tối hôm qua, chỉ e bà đã…
Nhưng bà luyến tiếc đám trẻ, luyến tiếc lão Ninh, sao dám chết được?
Con có mẹ là bảo bối, còn không có mẹ là cỏ dại.
Nếu bà có chuyện không may, lão Ninh lại cưới vợ mới, mẹ kế có đối xử thật lòng với những đứa con của bà không?
Nghĩ tới đây, bà không dám chết nữa.
Một buổi tối mưa gió bão bùng, là mấy đứa nhỏ này liều mạng cứu bà, giúp bà sống sót.
Bọn chúng là người thân máu mủ ruột thịt với bà, còn Vu Tinh Tinh... là người ngoài, cho dù có tốt với cô tới mức nào, cô vẫn làm ra những chuyện tổn thương nhà họ Ninh.
Không phải người thân, nên không thể nuôi dạy tốt.
Không giống như đứa bé Ninh Yên này, vừa quay về đã bảo vệ em trai em gái, phân chia thức ăn cho mọi người, cứu mạng của bà, đây mới là tình thân.
Lần đầu tiên bà cảm thấy việc trách mắng đứa trẻ nhà mình vì một người ngoài là chuyện không đáng.
Cả nhà hòa thuận mới là điều quan trọng nhất.
Ninh Yên bình tĩnh quan sát bà, hài lòng vì bà không nói gì cả: “Con không biết.”
Con người đều sẽ thay đổi, rất dễ dàng chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh và con người xung quanh.
“Vu Tinh Tinh đã nói sẽ không để con sống tốt, mọi người nhớ cẩn thận.”
Ninh Lỗi tức giận: “Chị ta điên rồi à? Ai về nhà người nấy rồi, chị ta cũng đã đạt được điều mình muốn, còn muốn thế nào nữa?”