Chương 43 -
Ninh Yên ngược lại vẫn rất bình tĩnh: “Dạy mấy đứa một đạo lý như thế này, giúp đỡ người khác, người khác sẽ biết ơn, nhưng nếu giúp đỡ quá nhiều, khi không giúp nữa, họ sẽ chuyển thành oán hận.”
“Thêm một điều nữa, khi làm chuyện tốt thì không nên có suy nghĩ xấu, nhưng vẫn nên đề phòng và cảnh giác.”
“Biết rồi.”
Bốn chị em thay phiên nhau chăm sóc Dương Liễu, Dương Liễu nằm viện hai ngày cuối cùng cũng đã hạ sốt, tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng.
Ninh Yên nhờ người lái xe ba bánh tới đón Dương Liễu xuất viện, trên đường đi, Dương Liễu trò chuyện với người lái về chuyện xảy ra đêm hôm đó, lúc bà nói đến đoạn cảm động, đối phương không nhịn được khen: “Mấy đứa con của chị đều rất giỏi, đặc biệt là Ninh Yên, vừa có hiếu, vừa có trách nhiệm, lại có tài, mấy đứa nhỏ nhà tôi đều không thể so được với con bé.”
Đây đều là lời thật lòng, lời nói của đối phương thể hiện rõ sự hâm mộ.
Có một đứa con gái như vậy còn tốt hơn là đứa con trai trụ cột trong nhà.
Trong lòng Dương Liễu rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn nói mấy câu khiêm tốn: “Mấy đứa trẻ nhà cậu đứa nào cũng hiếu thuận, hiểu chuyện cả.”
Tài xế lớn tiếng cười ha ha: “Không phải tôi nói chứ, một Vu Vu rời đi, thì lại có một Ninh Yên tới, nhà họ Ninh được lời, chị cũng được lời.”
Trước đây, Vu Tinh Tinh giả vờ rất giỏi, lừa được không ít người, hiện tại, sau khi cô lộ ra bộ mặt thật, mọi người đều tỏ vẻ mình đã bị lừa.
Ninh Yên rất giỏi, biết nói chuyện, làm việc cương quyết, có tiếng là không dễ chọc. Nhưng có ai lại không hi vọng có một đứa con như vậy chứ, vào thời điểm quan trọng có thể giữ vững gia đình mình, bảo vệ người nhà mình.
Cô còn nói sẽ trả nợ cho nhà họ Ninh, đến cả người lớn còn chưa chắc có thể hành động rõ ràng, lưu loát như vậy.
Dương Liễu giật mình, chẳng lẽ không phải như vậy?
“Chị không biết tối hôm đó nguy hiểm thế nào đâu, hôm đó mưa to gió lớn, còn không giữ nổi chiếc dù, cả người con bé đều ướt đẫm, nhưng vẫn che chắn cho chị kín mít, thật là một đứa bé tốt.” Tài xế rất thích tám chuyện, nói mãi không ngừng: “Bác sĩ nói rồi, nếu như tới chậm một tiếng nữa, chị sẽ gặp nguy hiểm.”
Khóe mắt Dương Liễu đỏ lên, trong lòng chua ngọt đan xen, đứa bé kia cứng miệng nhưng mềm lòng, là một đứa bé ngoan, bà lại không phải một người mẹ tốt.
Vừa không thể để con bé không phải lo chuyện cơm áo, vừa không thể mang lại cuộc sống yên ổn cho con bé.
Sau này, bà sẽ đối tốt với Tiểu Yên hơn nhiều lần, để con bé cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.
Còn Ninh Yên thì im lặng đi theo sau xe ba bánh, không biết đang suy nghĩ điều gì, suốt cả chặng đường cô đều im lặng không lên tiếng.
Ninh Nhị nhìn cô vài lần, hắn có hơi lo lắng, xảy ra chuyện gì vậy?
Một hàng người trở về nhà, vừa mới ngồi xuống uống ngụm nước đã có người tới tìm nhà họ Ninh.
Là người của ban thanh niên tri thức, người đó vẻ mặt nghiêm trọng trách mắng: “Nhà mấy người xảy ra chuyện gì thế? Làm thế nào mới chịu hưởng ứng lời kêu gọi? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, gia đình mấy người định chống đối lại chính sách à? To gan thật!”
Người nọ vừa mới tới đã lớn tiếng dọa nạt người khác, khí thế hùng hổ.
Dương Liễu hít một hơi: “Đồng chí, cậu nghe tôi giải thích, đứa bé nhà tôi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa tới tuổi.”
Mấy đứa Ninh Nhị quậy như giặc, chị cả lại phải đi nông thôn tham gia sản xuất?
Nhân viên công tác của ban thanh niên tri thức trừng mắt cau mày, nói năng hung dữ: “Còn dám nói dối trước mặt tôi, năm nay con gái của bà đã 16 tuổi, đã tốt nghiệp cấp hai, vừa hay xếp hàng đầu trong chính sách.”
Căn cứ vào chính sách, thanh niên tri thức là học sinh cấp hai và học sinh cấp ba vẫn chưa tìm được công việc đều sẽ phải xuống nông thôn.
“Bao nhiêu gia đình cán bộ đều phải đi theo chính sách, mấy người dựa vào cái gì để trở thành ngoại lệ?”
Dương Liễu gấp đến nước mắt lưng tròng: “Tình hình nhà của chúng tôi không tốt lắm, tôi yếu ớt nhiều bệnh, mấy đứa con khác còn nhỏ, cả nhà đều phải dựa vào nó sắp xếp, có thể trì hoãn thêm một năm nữa được không?”