Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 64

Còn chưa đợi Tôn Cường mở miệng hỏi, Dư Tĩnh Tĩnh đã nắm lấy tay hắn, vội vàng hỏi: "Tôn Cường, anh nói thật cho tôi biết, anh và Lâm Nghiên Thu có phải có một chân với nhau hay không? Anh đi theo tôi, mau đi đối chất với Lâm Nghiên Thu, nói cho mọi người biết cô ta đã nói dối!"

Đầu óc của cô gái này bị úng nước à?! Muốn hắn đi đối chất?

Cảm thấy hắn ta chán sống rồi phải không? Hay là chê phiền toái bây giờ chưa đủ lớn!

Hắn mới bị đánh một trận nhừ tử xong đó!

Tôn Cường bực bội hất tay cô ta ra, tức giận nói: "Cô là ai? Ở đâu chui ra nói năng bậy bạ như vậy! Cái gì mà Lâm Nghiên Thu, cô ta là ai? Tôi chưa từng nghe qual”"

Dư Tĩnh Tĩnh bị hắn đẩy một cái liền lảo đảo, cô ta khó tin lắc đầu, lẩm bẩm nói những lời nói điên rồ mà người khác nghe không hiểu: "Không có khả năng, không có khả năng!!! Đây là tiểu thuyết do tôi viết, làm sao anh có thể không quen biết Lâm Nghiên Thu..."

"Anh nói dối! Anh gạt tôi phải không?!"

Dư Tĩnh Tĩnh kích động đến nỗi gương mặt đỏ bừng, cô ta còn muốn lôi kéo Tôn Cường hỏi rõ ràng.

Tôn Cường lười nói nhảm với người phụ nữ điên này, trực tiếp cam chổi, đem một nam một nữ đuổi ra ngoài."Ba" một tiếng, đóng thật mạnh cái cửa lại.

Để lại một mình Dư Tĩnh Tĩnh đứng trong gió, cô ta nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng vô cùng nôn nóng.

Tống Dục đứng ở một bên thấy cô không ổn nên muốn đưa tay đỡ, nhưng lại bị cô ta hất ra.

"Đừng làm phiền tôi!"

Dư Tĩnh Tĩnh khàn giọng la lớn khiến Tống Dục hoảng sợ, anh đỡ lấy mắt kính, nhìn cô ta như người xa lạ.

Đây là Dư Tĩnh Tĩnh ôn nhu hiền lành mà anh quen biết sao?

Có lẽ cô ta thấy mình đã thất thố, vì vậy quay lưng lại rồi hít một hơi thật sau để bình ổn lại tâm trạng.

Dư Tĩnh Tĩnh cười nói với Tống Dục: "Thật ngại quá, tại tôi quá tức giận, rõ ràng Lâm Nghiên Thu không biết xấu hổ quyến rũ đàn ông.

Vậy mà bây giờ người khác nói tôi không có lòng tốt, chỉ biết nói nhảm."

Tống Dục vội vàng nói: "Không sao, tôi tin tưởng cô mà, tôi biết cô không phải loại người đó!"

Dư Tĩnh Tĩnh giật giật khóe miệng không nói gì.

Anh tin thì có ích lợi gì, điều quan trọng là nam chính lại không tin kìa.

Đội sản xuất vẫn đang làm việc, bọn ho không thể xin nghỉ quá lâu.

Chuyến đi chẳng có kết quả gì nên Dư Tĩnh Tĩnh chỉ có thể xám xịt mặt mũi tức giận quay về.

Chờ tới khi cô về tới đội sản xuất, cô ta mới nghe chị dâu hai nói sáng nay nam chính đã đưa nữ phụ và mấy đứa nhỏ đi đến bộ đội rồi!

Lúc này bọn họ đã sớm lên xe lửa đi tới Lan Châu!!

Xe lửa ở thời đại này là toa xe màu xanh lá cây kiểu cũ, có hai cái ghế gỗ dài đặt đối diện nhau, ở giữa có một cái bàn nhỏ có thể để bình nước và cơm các loại...

Kể từ khi tới nơi này, đây là lần đầu tiên Lâm Nghiên Thu đi xa, cô hoàn toàn không biết gì về thế giới này.

Vì vậy khó tránh khỏi lòng hiếu kỳ, dọc đường cô nhìn trái nhìn phải, biểu cảm trên gương mặt rất phong phú giống như mấy đầu củ cải.

Ngay cả vé xe lửa Trình Gia Thuật mua mà cô cũng cầm lấy nghiên cứu.

Mặc dù trên mặt anh vẫn là dáng vẻ người khác nợ tiền không trả.

Nhưng cũng không thể ngăn cản tâm tình tốt đẹp như muốn bay lên của Lâm Nghiên Thu.

Tối hôm qua lúc cô sắp ngủ, Trình Gia Thuật đột nhiên lên tiếng: "Tôi không đồng ý ly hôn không phải vì em."

Lâm Nghiên Thu đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn anh, cô muốn xác nhận có phải là anh đang nói chuyện hay là do cô nghe nhầm.

"Vậy thì vì cái gì?" Cô cẩn thận hỏi.

"Vì con." Trình Gia Thuật trả lời.

nÀ m

Lâm Nghiên Thu hiểu, sau khi ly hôn, người phụ nữ có thể tái hôn, nhưng đối với bọn Đại Bảo không phải chuyện tốt gì.

Nếu vận khí tốt gặp được mẹ kế hiền lành và yêu thương thì được, nhưng nếu vận khí kém, ngay khoảnh khắc ba mình tái hôn thì bọn chúng chẳng khác nào không có ba lẫn mẹ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất