Chương 15: Đi lên thị trấn
Đây là lần đầu tiên Trương Tuệ nghe con gái nói yêu mình, lòng của bà nhanh chóng mềm nhũn, cảm thấy vừa mừng vừa xúc động: ”Mẹ cũng rất yêu con, Tiểu Dạng của mẹ là nhất. ”
Ánh mắt của Hoa Dạng chợt loé lên: “Hu hu, mẹ chỉ nói thế để gạt con thôi, nếu đúng như vậy thì mẹ cho con mười đồng đi, có vậy con mới tin. ”
“Được rồi được rồi, không phải chỉ có mười đồng thôi sao? ” Đầu Trương Tuệ muốn nổ tung vì nóng, nói rồi liền móc ra thêm mấy đồng tiền: ”Này, đều cho con hết đấy, con đếm thử xem đã đủ hay chưa, nếu không thì mẹ sẽ cho thêm. ”
Chỉ cần con gái cưng không khóc nữa, dù tiếc bà cũng nguyện ý bỏ tiền ra.
Hoa Dạng cầm tiền lập tức nín khóc ngay, trên khuôn mặt còn đọng vài giọt nước mắt, tươi cười nở rộ như đoá hoa.
Cô vùi đầu vào trong ngực Trương Tuệ, mềm mại làm nũng: ”Mẹ thật tốt, người là bà mẹ tốt nhất trên đời, con thật sự rất yêu mẹ. ”
Lời mật ngọt cứ tuôn ra một cách tự nhiên, làm cho Trương Tuệ thoả mãn cực kì, đầu óc cũng choáng váng, đến nỗi cam tâm tình nguyện móc ra tiền túi để chọc cho Hoa Dạng vui vẻ.
Buổi tối trời quá nóng, cả đêm Hoa Dạng ngủ không yên, ở trên giường lăn qua lộn lại cả buổi, tới khi trời tờ mờ sáng cô mới chợp mắt được một chút.
Hoa Dạng ngủ tới khi mặt trời lên cao thì mới tỉnh, vừa dậy đã thấy trong nhà không có ai.
Mấy người ở hai gia đình bên cạnh cũng không thấy đâu, bởi vì bây giờ đang vào mùa thu hoạch, cho dù có mướn người cũng không được rảnh rỗi.
Ngay cả ông bà Hoa cũng phải xuống đất để làm việc.
Hai chị em Hoa Vũ và Hoa Chí Cường thì phải ở nhà trông coi tiệm tạp hoá.
Hoa Chí Cường nghịch ngợm lại hiếu động, cứ ngồi một lúc là chạy ra đường chơi.
Cuối cùng thành ra việc trông coi cửa tiệm lại dồn hết lên đầu Hoa Vũ.
Không có ai quầy rầy hay nói móc, Hoa Dạng cảm thấy cuộc sống thật yên tĩnh và thư thái.
Cô đi vào phòng thay một bộ quần áo sạch sẽ, tết tóc thành hai bím thả sang hai bên.
Sau đó ra bàn cầm đồ ăn sáng mà Trương Tuệ để lại lấy ra ăn.
Chỉ thấy bên trong lồng bàn là hai trái trứng gà và một chén cháo trắng, Hoa Dạng cũng không đòi hỏi gì nhiều, cảm thấy bữa sáng ăn thanh đạm một chút cũng tốt, đỡ phải ăn nhiều dầu mỡ cho chướng bụng.
Ăn uống xong xuôi, Hoa Dạng lại đi kiếm một cái mũ rơm đội lên đầu, hưng phấn ra khỏi cửa.
Cô không có ý định mua đồ ở tiệm tạp hoá nhà bác hai mà đi thẳng lên trấn trên.
Đúng lúc gặp chú Vương đang đạp xe lên trấn, Hoa Dạng liền xin đi nhờ để đỡ phải đi bộ.
Con trai thứ hai của nhà họ Vương là người trẻ tuổi, còn chưa kết hôn, có một người anh trai đi bộ đội thường xuyên gửi tiền sinh hoạt về cho gia đình, cho nên điều kiện nhà cậu ta tốt hơn so với những nhà khác.
Bởi vậy nhà họ mới có thể mua một chiếc xe đạp đắt đỏ trong thời buổi này.
Trong thôn cũng chả được mấy nhà có xe đạp, thậm chí còn đếm được trên đầu ngón tay.
Dọc đường đi, Hoa Dạng nhiệt tình bắt chuyện để thu được một số tin tức hữu ích.
Không ngờ con trai thứ hai nhà họ Vương lại có mối quan hệ rất rộng, chuyện gì trong phạm vi một trăm dặm gần đây cậu ta đều biết rõ.
Rất nhanh hai người đã đến thị trấn nhỏ, xa xa ở phía trước có một cái nhà máy, Hoa Dạng nhìn chằm chằm không chớp mắt: “Chú Vương, kia có phải là nhà máy thép ban nãy chú kể không? Đó nhà máy số một ở đây hả chú? ”Giọng của cậu ta tràn ngập hâm mộ: ”Đúng rồi đấy, bên trong gần năm trăm người chứ ít gì, chỉ là đa số đều là nhân viên tạm thời. ”
Đây xem như là một cái bát sắt, nông dân cả đời chỉ ước được vào đây làm, không cần phải dầm mưa dãi nắng ở ngoài đồng, đã vậy mỗi tháng đều có thu nhập cố định để chi tiêu.
Mười người thì hết chín người có ý tưởng này, chỉ tiếc nghĩ dễ hơn làm, đơn vị nhà nước cũng không dễ vào như vậy.
Hoa Dạng sắm vai một đứa trẻ tò mò, gặp cái gì cũng phải hỏi vài câu: ”Vậy chú nói xem, tiền lương của bọn họ có cao hay không? ”Biểu hiện của Hoa Dạng giống như một cô bé hoạt bát hiếu kì với mọi thứ, cho nên con trai thứ nhà họ Vương cũng không nghĩ nhiều, hỏi gì liền đáp nấy: “Cao, đương nhiên cao, đây chính là đơn vị nhà nước mà cháu, tiền lương chính thức có khi lên đến 5-60 nguyên lận. ”
Vừa đến trước cửa nhà máy, Hoa Dạng bị bất ngờ một phen, thế mà có hai nhà bày sạp bán đồ ăn ở phía trước.
Một nhà bán bánh bao, nhà còn lại thì bán cơm hộp.
Thật không tồi, quả nhiên dù là thời đại nào thì cũng sẽ không thiếu những người có đầu óc nhanh nhạy.
“Chú Vương, bọn họ buôn bán ở đây có lợi nhuận không? ”Cậu ta nhìn lướt qua lại khẽ lắc đầu, “Chuyện này thì không chắc, phải xem hương vị như thế nào, mọi người cũng không dễ bỏ tiền túi mua linh tinh đâu. ”