Chương 40. -
Tống Nguyệt Minh nghiên răng. Ban nãy cô hơi kích động khi nói để Vệ Vân Khai ở lại. Người nhà họ Tống dường như không nghĩ đến chuyện lúc này dạy dỗ người khác lại có người ngoài ở đây. Nhưng ý Vệ Vân Khai là sao?
Vệ Vân Khai không uống. Vừa rồi khi anh sửa máy kéo, cán bộ đại đội mời anh uống trà hút thuốc nhưng chuyện này không khiến anh thôi không nhìn vào mặt nước, giả vờ như không thấy vụ kiện cáo của hai chị em trên tòa.
"Khi nào bố mẹ chúng ta mới về?"
"Khoảng hơn nửa tiếng nữa."
Tống Nguyệt Minh nghĩ ngợi một lúc: "Anh hai, anh đi gọi bố mẹ về hết đi. Anh Vệ, có thể cho anh trai tôi mượn xe đạp có được không?"
"Được."
Dương Hồng Vệ sống dở chết dở dựa vào thân cây thở hổn hển, vội vàng mở mắt ra. Thật sự phải chờ ông Tống về thì anh ta sẽ bị đánh đến chết mất.
"Anh Cương, Nguyệt Minh, thả tôi ra đi mà. Tôi không dám làm như vậy nữa đâu. Sau này nhìn thấy Nguyệt Minh thì tôi bỏ chạy luôn có được hay không?"
Tống Kiến Cương xoa xoa tay trong lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi, thở dài nói: "Nguyệt Minh, đã đánh anh ta thành thế này rồi. Hay là trước tiên để anh ta về nhà đi, nếu còn đánh nữa, không chừng sẽ xảy ra án mạng đấy."
"Không được, việc này em phải cho bố biết." Thái độ của Tống Nguyệt Minh rất cương quyết.
"Các người thả tôi ra đi. Nguyệt Minh, tôi dập đầu lạy cô có được không? Tôi thật sự biết sai rồi mà..."
Tống Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: "Tôi sợ mình tổn thọ lắm. Anh hai, anh mau đi đi!"
Tống Kiến Cương chỉ phải đẩy khởi xe đạp đi ra ngoài, Dương Hồng Vệ lo lắng đề phòng xem hắn một cái, ám chỉ ý tứ hàm xúc mười phần hô: "Anh Cương, chúng ta là anh em tốt. Coi như tôi van xin anh thật mà, tôi thật sự biết lỗi rồi mà."
Tống Kiến Cương bước chân hơi ngừng, dường như thập phần buồn bực: "Tôi biết chúng ta là anh em tốt nhưng cậu cũng không thể đối xử với em gái tôi như vậy được! Tôi chỉ có một đứa em gái này thôi."
"Anh Cương, anh Cương!"
Tống Kiến Cương nhảy lên xe đạp nhanh chóng rời đi. Dương Hồng Vệ còn muốn hô hào gì đó nhưng Tống Nguyệt Minh trực tiếp cầm lấy một miếng tã đang phơi trên dây nhét thẳng vào miệng anh ta. Dạo này Đại Bảo thường xuyên tè dầm, buổi tối phải lót tã trên đệm để ngủ. Chỉ là miếng tã này dùng cũng được một thời gian rồi, hơn nữa giặt rồi chưa chắc đã sạch sẽ hơn. Miếng tã vừa cứng lại mang theo mùi thối khẳm, Dương Hồng Vệ ô ô mấy tiếng suýt chút nữa nôn ra ngoài.
"Thành thật nói hết ra đi." Tống Nguyệt Minh đá một cái vào lưng anh ta.
Vương Quyên sợ hãi đến mức im bặt không dám nói câu gì. Đại Bảo ôm chặt lấy đùi cô, sợ hãi nhìn tiểu bia trang sợ hãi nhìn tiểu bia trang thùng trộm nào q lãm hoãn mậu duyên nha phiêu chuẩn thổi kia bắt xong y thế nào thân loại bỏ kiết đông.
Còn có Vệ Vân Khai...
Hai chị em dâu cùng nhìn về phía anh. Tống Nguyệt Minh không hề quan tâm, dù sao anh ta cũng đã nhìn thấy những thứ kinh khủng hơn thế rồi, cô cũng chẳng có gì phải sợ.
"Anh, chúng ta vào nhà chính nói chuyện đi."
Vệ Vân Khai đi theo cô vào nhà chính của Tống Gia. Vương Quyên do dự một lúc nhưng không đi vào. Có lẽ hai người có chuyện cần nói, cô không tiện nghe.
Hai má Tống Nguyệt Minh hơi đỏ lên, chỉ vào chiếc ghế dài trong nhà mình: "Ngồi đi."
Căn nhà chính ba gian của Tống Gia là đều được lát gạch trang nghiêm, phía trước có cây cối che chắn, trong phòng mát mẻ hơn bên ngoài. Tống Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, đợi nhiệt độ trên mặt vơi bớt một chút rồi mới nhìn anh: "Chuyện ngày hôm nay để anh phải chê cười rồi, cũng cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi."
"Không cần khách sáo như vậy, ai nhìn thấy cũng sẽ ra tay giúp đỡ cả thôi." Vệ Vân Khai mặt không đổi sắc, nhìn từng hành vi cử chỉ của cô không hề có chút kinh ngạc nào.
Sự bình tĩnh của anh khiến Tống Minh Nguyệt đã thoải mái hơn nhiều. Cô mỉm cười, thử thăm dò đối phương: "Anh đến thôn chúng tôi không phải muốn gặp tôi sao? Vừa rồi anh định ở lại là có điều gì muốn nói với tôi sao?"
"Đúng vậy."
Tống Nguyệt Minh gật đầu: "Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh."
"Cô nói trước đi."
"Ừm… ừm… Tống Nguyệt Minh muốn hỏi, chuyện xem mắt của bọn họ có phải nên dừng lại ở đây rồi không?