Chương 41. -
Vệ Vân Khai hơi giật mình, rất nhanh phát hiện ra cô đang khó xử. Chuyện này nếu để bên nhà gái phải mở miệng quả thật hơi quá đáng. Anh hơi trầm tư một lúc rồi thấp giọng hỏi: "Cô thấy chuyện của hai chúng ta như thế nào?"
Tống Nguyệt Minh nhíu mày. Tại sao lại đá quả bóng này sang chỗ cô rồi?
"Hay là anh nói trước anh thấy sao đi?"
"Tôi, tôi cảm thấy rất tốt. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ bảo mẹ tôi tìm một bà mai chính thức qua đây luôn." Ánh mắt của Vệ Vân Khai rất chắc chắn, còn mang theo chút ý cười. Hàng mày rậm cùng đôi mắt to tròn dường như thể đang ẩn chứa sự dịu dàng gì đó.
Tống Nguyệt Minh sửng sốt: "Hả?"
Là tai cô có vấn đề rồi đùng không?
"Anh nghiêm túc sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì anh cũng nên biết rồi chứ?"
Vệ Vân Khai gật đầu: "Tôi đều thấy hết rồi."
"Vậy thì tại sao? Không cảm thấy phiền phức sao?" Không phải Tống Nguyệt Minh tự xem nhẹ mình. Nếu như không quen biết nhau, Vệ Vân Khai thấy cô như hể có duyên nợ kiếp trước, sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ với cô. Anh có điều kiện như vậy, có hàng tá cô gái trẻ đẹp muốn xem mắt với anh. Hiện tại nhìn bản thân cô thì sao? Nhân cách thu hút chăng?
"Trên người tôi cũng chẳng ít thương tích. Tôi cảm thấy, cô rất tốt." Cô là cô gái đặc biệt nhất, ít phiền phức nhất trong những cô gái anh từng gặp.
Tống Nguyệt Minh gãi đầu gãi tai, bốn mắt nhìn nhau không hẹn mà tự động chuyển sang hướng khác. Cô ngẩn người một lúc rồi gật đầu mạnh: "Được. Vậy anh cho người chính thức đến dạm ngõ đi."
Vệ Vân Khai mỉm cười, vẫn chưa hỏi cô muốn cái gì, sợ rằng vợ đã đến cửa không thể bay.
"Hôm nay tôi thấy không thích hợp ở lại đây ăn cơm rồi."
Tống Nguyệt Minh lặng lẽ gật đầu nhưng trong tâm trí vẫn đang trên mây, "Để tôi tiễn anh ra ngoài?"
"... Được."
Đến lúc hai người đi ra ngoài rồi, mới nhận ra xe đạp không còn ở đây. Tống Nguyệt Minh phản ứng ngay lập tức, mở miệng trước khi Vệ Vân Khai kịp lên tiếng: "Tôi quên mất, xe đạp của tôi bị anh hai của cô lấy đi mất rồi, chỉ có thể đợi khi nào anh ấy quay lại thôi."
Tống Nguyệt Minh thở dài gật đầu, sao bỗng nhiên cô lại ngốc thế nhỉ?
"Tôi có quen biết mấy người ở cục cảnh sát. Nếu cần tôi giúp đỡ, cô nhờ vài người đến làm chứng là được. Cô muốn xử lý sao cũng được, không cần phải cố chấp như vậy."
"Được."
Hai người ngồi ở dưới bóng cây, Vương Quyên cũng chỉ nghe được trọng điểm như vậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn tới nhìn lui. Chờ đến lúc nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa mới đứng phắt dậy đi mở cửa, có lẽ chủ nhân đã về.
Tống Vệ Quốc nổi giận đùng đùng dẫn đầu. Hoàng Chi Tử khiêng cuốc khiêng xẻng theo sát phía sau. Tống Kiến Binh nắm chặt tay thành hình quả đấm. Ba người trước sau bước vào trong nhà, nhưng khi nhìn thấy người thanh niên ngồi dưới đất thì giật mình.
"Đây là?"
Vệ Vân Khai mặc kệ cho bọn họ đánh giá, rất lễ phép lên tiếng: "Chú dì, cháu tên Vệ Vân Khai. Cháu đến thôn của mọi người làm viện, vô tình đi ngang qua ạ."
Hoàng Chi Tử đã từng gặp cậu, còn Tống Vệ Quốc cũng chỉ nghe danh nhưng chưa thấy mặt. Lúc này ông đành thở dài một tiếng, đây là đứa trẻ ngoan. Cũng không biết bây giờ mỗi người đang nghĩ gì, tất cả đều hướng về tên Dương Hồng Vệ chết tiệt kia.
"Vậy thì, Vân Khai, vừa đúng lúc ở lại ăn bữa cơm đi." Hoàng Chi Tử khách sáo giữ người ở lại.
Vệ Vân Khai lắc đầu, hai bên vành tai đỏ ửng lên, tiếp tục mạnh mẽ bày tỏ ý kiến của mình thật bình tĩnh: "Dạ thôi ạ. Mẹ cháu hỏi khi nào thì thích hợp để chúng ta làm lễ dạm ngõ ạ, bà ấy đợi cháu về cho bà ấy câu trả lời ạ."
Hoàng Chi Tử nhất thời không hiểu được ý tứ của anh. Tống Vệ Quốc hoàn toàn không thể kiềm chế nổi nữa, khiển trách: "Còn ngẩn người ra đó làm gì nữa, không mau đi xem ngày lành tháng tốt đi."
"Mấy ngày nữa là mười tám tháng sáu, chọn ngày đó đi."
"Được ạ, vậy chú dì làm việc tiếp đi ạ, cháu về trước đây ạ."
"Ừ, ừ, ừ."
Tống Kiến Cương còn đang ngơ ngác, hơi giật mình trả xe đạp lại cho Vệ Vân Khai. Tống Vệ Quốc tiễn anh ra ngoài cửa, nhìn từ lúc người ta đạp xe ra khỏi ngõ đến lúc biến mất trong màn sương rồi mới quay vào nhà, nhất thời không hiểu là phải tức giận hay vui vẻ đây?