Tinh thần của ông cụ Lục cũng tốt hơn rất nhiều, lúc Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên tiến vào thì còn vẫy tay, ra hiệu bọn họ ngồi gần một chút.
"Đến thì cứ đến thôi, lần sau không cần mang nhiều đồ như vậy, quá tốn kém."
Bạch Diệu Thiên vừa cười vừa nói: "Chúng ta là thông gia, nếu không ăn hết mấy thứ này thì cũng có thể để cho mấy đứa nhỏ ăn."
Ở trong phòng này, tuổi của hai người họ là chênh lệch ít nhất, thế là ông cụ Lục lôi kéo Bạch Diệu Thiên nói không ít, ngay cả đứa cháu mà bình thường mình yêu thương nhất cũng không quan tâm.
Nhưng mà cơ thể không tốt chính là không tốt, dù tỉnh thần của ông cụ Lục nhìn không tệ, nhưng sau khi nói chuyện một lúc, mắt trần cũng có thể thấy, tỉnh thần của ông cụ có chút uể oải hơn.
Mỗi lần tới, ông cụ Lục đều biết gắng gượng cơ thể, giả vờ như cơ thể mình rất tốt nói chuyện phiếm cùng bọn họ, thế nhưng là, trong lòng của mỗi người đều biết đây là chuyện gì.
Mặc dù đau lòng nhưng mà cũng không dám nói øì cùng ông cụ Lục.
Trong phòng thì người lớn đang nói chuyện, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi ở bên ngoài ngồi, Bạch Vi nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày này em thấy tỉnh thân của ông nội cũng không tệ lắm, bác sĩ bên kia nói thế nào?”
"Bác sĩ nói, hẳn là.. Chỉ còn khoảng thời gian này.”
Ngắn ngủi mấy chữ, Lục Tư Đình lại phải dùng rất nhiều sức thì mới nói ra được, anh nắm chặt nắm đấm, nổi gân xanh trên cánh tay.
Bạch Vĩ lập tức hiểu ra có ý gì.
Ông cụ, cũng chỉ còn lại chút ít thời gian này.
Lại nhìn bộ dáng Lục Tư Đình buồn bã như vậy nhưng vẫn còn phải nhịn thì trong lòng Bạch Vi cũng không chịu nổi.
Cô nhẹ nhàng ngang nhiên xông qua, ôm lấy cánh tay Lục Tư Đình, cũng không nói gì cả, hai người cứ yên lặng ngồi như vậy.
Ở trên tầng này, mỗi người một phòng bệnh cho nên cũng không có quá nhiều người, hành lang cũng tương đối trống trải.
Qua khoảng năm, sáu phút, Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên từ bên trong đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.
"Ông cụ đã ngủ, đôi vợ chồng trẻ các con cũng mau về nhà đi."
Bạch Vi liền vội vàng đứng lên nói: "Ba mẹ, hai người cũng về sớm một chút."
Sau khi về đến nhà, đã là mười giờ. Hai người rửa mặt xong thì chuẩn bị lên giường ngủ.
Trong bóng tối, Bạch Vi nhìn chằm chằm bên mặt Lục Tư Đình nhìn một hồi lâu.
Thật ra kinh nguyệt của cô đã đi được mấy ngày.
Nhưng mà trong may ngày này, tất cả mọi người đều bê bộn nhiều việc, lại có chuyện của ông cụ Lục, bọn họ thực sự không thích hợp để làm chuyện mà lúc trước chưa hoàn thành.
Bệnh tình của ông cụ Lục đang nguy kịch, Lục Tư Đình tuyệt đối không thể nào nghĩ đến loại chuyện đó vào thời điểm này.
Bạch Vi lại nghĩ tới ông cụ trên giường bệnh.
Cho dù có là ai thì cũng không thể nào chống lại thời gian, anh hùng từng lập nhiều chiến công ở trên chiến trường cũng chỉ có thể chấp nhận nằm ở trên giường bệnh chịu đựng ốm đau dày vò.
Hơn nữa, rất có thể ông cụ sẽ xảy ra chuyện trong tháng này.
Bạch Vi im lặng thở dài.
Đến gần Lục Tư Đình hơn một chút, nhưng lại không có đụng vào.
Bạch Vi chỉ muốn cách anh gần một chút, nhưng lại không muốn làm gì.
Cơ thể của ông cụ Lục ngày càng sa sút, thậm chí còn không nhớ rõ được vài người, nhìn thấy Lục Chính Hoa thì cũng phải tốn rất nhiều sức mới nhớ ra đây là con của mình, giọng nói yếu ớt hỏi: "Chính Hoa sao, sao, sao con lại ở chỗ này, nếu như con dám... Dám trốn học... ba.. sẽ đánh gãy chân của con."
Lục Chính Hoa kinh ngạc nhìn ba mình, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Ở góc phòng bệnh, càng ngày càng có nhiều người đến thăm ông cụ Lục, bọn họ cũng càng lúc càng mang nhiều quà đến.
Nhưng mà nhà họ Lục có quy củ của mình, hơn nữa lúc tỉnh táo ông cụ Lục cũng đã nói, không nhận quà của bất cứ ai, cho nên họ mang gì đến thì sẽ mang cái đó trở về.