Chương 2. Muội Muội Hãm Hại
Ai có thể nghĩ đến, chỉ đi đưa một chuyến đồ ăn lại phá vỡ một bí mật.
Nhất thời tình thế trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Lại nói, cô gái này một ngày nào đó đụng mặt cha mẹ chồng, vạch trần chuyện gặp được cô, cha mẹ chồng còn tưởng rằng cô bụng dạ khó lường, trong lòng cất giấu nhiều mưu mô đấy.
Nếu nói, thì làm thế nào mà mở miệng đây?
Chẳng lẽ muốn cô nói: Mẹ, em gái không phải là con gái nhà chúng ta, lúc trước cậu bị người nhà kia lừa, chúng ta mấy năm nay đều thay nhà người khác nuôi con?
Lời này làm sao mà nói ra được?
Ngô Hồng Ngọc còn chưa kịp phản ứng, mẹ chồng Liễu Ngọc Tú đã đuổi đến, cô vô ý thức mà gọi: “Mẹ!”. Cô bé kia vừa nghe cô gọi, cũng không cùng cô cãi nhau nữa, ngược lại kích động mà hướng mẹ chồng chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng khóc ròng nói: “Mẹ! Người là mẹ con sao?”
Ngô Hồng Ngọc!!!
Cái này nếu không phải là cố ý chạm mặt, cô đem đầu mình vặn xuống.
Túc Trì nghĩ đến trong nhà loạn một đoàn đầu liền đau muốn nứt ra, hắn đối với tin em gái không phải là em gái này thật sự khó tiếp nhận.
Đối diện với ánh mắt chờ mong của em gái, đột nhiên không biết nói gì, Túc Trì liếm môi, khô khan nói: “Nghe lời, mẹ gần đây muốn đi thăm đoàn diễn xuất, cha cùng bọn anh cũng bề bộn công việc, về nhà cũng không có người chăm sóc cho em, vẫn nên ở bệnh viện hai ngày nữa, qua mấy ngày bận rộn này, anh sẽ tới đón em về nhà, được không?”
Túc Miểu trong lòng càng cảm thấy không ổn.
Nhà cũng không cho cô quay trở về, chẳng lẽ cô đã lộ chân tướng, làm cho họ biết được cô không phải là con gái nhà họ rồi hả? Không trực tiếp đối chất mà muốn trấn an cô, sau đó thừa cơ đem nguyên chủ tìm trở về?
Nhưng cô cũng không biết chủ nhân của cơ thể này đang ở đâu, cô thậm chí còn không rõ tại sao mình lại tới đây đấy.
Một giây trước, cô vẫn còn bị tam cô nương Phùng Vân Chi, con vợ lẽ của Quốc công phủ làm khó dễ, không biết là ai âm thầm đẩy cô một cái, cả người trực tiếp từ lan can rơi vào trong hồ, chìm xuống. Lúc ấy cô liền biết rõ, qua hôm nay, thanh danh của mình triệt để xong đời, dứt khoát kéo đai lưng của Phùng Vân Chi, cứ thế mà đem cô ta cũng lôi xuống. Cô đã xong đời thì làm sao cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng đấy. Phùng Vân Chi cùng cô đều là thứ nữ, bất quá cô ta xuất phát từ Quốc công phủ được hoàng đế tin tưởng, di nương trong phủ có chút được sủng ái.
Mà phụ thân của cô chỉ là một bộ hộ thị lang, di nương lại càng không tuân thủ quy củ, trước khi vợ cả vào cửa đã cố ý mang thai, nếu không phải đại phu nói di nương mang thai ba, lão thái thái sợ là đã sớm đánh chết bà ấy rồi tuỳ ý ném tới thôn trang chôn là được. Chính là trước mắt không thể trừ bỏ được nữ nhân làm ô danh Túc gia, nhưng cũng đã có chủ ý chỉ giữ đứa trẻ, trừ bỏ mẫu thân.
Ai ngờ được bà đỡ có tâm, di nương bình an sinh được một nam hai nữ, mỗi người đều khoẻ mạnh, đại ca cô còn cực kỳ giống tổ phụ, lão thái thái xem ở phân lượng trưởng tôn nên đã bỏ đi ý định này.
Lão thái thái không truy cứu nhưng mặt mũi của phụ thân cùng phu nhân bị hao tổn nên tâm tình tất nhiên không tốt. Phu nhân không thể sinh trưởng nam nên đem thủ đoạn dùng lên người di nương cùng tỷ muội các cô.
Túc Miểu lớn lên không bằng mấy tỷ muội đoan trang thanh tú, sinh ra đã có khuôn mặt hồ ly quyến rũ.
Tại Đại Thịng dung mạo của cô đã được định sẵn là không thể trở thành một con dâu tốt trong mắt các quý phu nhân. Hơn nữa với cách đối nhân xử thế của phu nhân, rất có thể sẽ đưa cô đi làm thiếp cho các nhà quyền quý, muội muội ruột của cô đã trải đường.
Túc Miểu từ nhỏ đến lớn, đều để tóc mái vừa dày vừa nặng để che giấu dung mạo xinh đẹp bên trong, lúc cùng người khác nói chuyện luôn cúi thấp đầu xuống, làm cho mọi người cảm thấy cô là một người tính cách nhút nhát, ngại ngùng, không đủ hào phóng. Trước năm 13 tuổi thì không sao, phu nhận ngoại từ không thích giọng nói nũng nịu của cô ngược lại cũng không phát hiện ra cái gì bất thường. Nhưng sinh nhật 13 tuổi vừa qua, bộ ngực bắt đầu phát triển, dáng người vốn thon gầy khô khan cũng trở nên có lồi có lõm, mặc dù cô kín đáo còng lưng xuống, dáng vẻ không tốt, khó coi, cũng cho người khác cảm giác ngả ngớn lẳng lơ.
Hơn nữa vừa mở miệng giọng nói liền giống như cùng người ta làm nũng, nên cô căn bản không giấu nổi ánh mắt phu nhân.
Quả nhiên, trước tuổi cập kê, phu nhân định cho cô một mối hôn sự, Bình Nam Hầu.
Bình Nam Hầu là em ruột của Thái hậu, giỏi nhất là nữ sắc, thị thiếp đầy phủ, có gái thanh lâu, có nữ tử đoàng hoàng, cũng có vợ của người khác bị đoạt về,..Nữ nhi nhỏ nhất cũng bằng tuổi cô, phu nhân lại có thể gả cô cho người đàn ông như vậy làm vợ lẽ, mà di nương của cô lại cảm tạ phu nhân vì đã tìm cho cô một nhà tốt như vậy để kết hôn.
Một khắc này, Túc Miểu cực kỳ tuyệt vọng.
Cô lần đầu tiên tham gia Mẫu Đơn yến, chính là nghe nói mấy vị vương gia sẽ đến, cô muốn trước khi bị gả vào Bình Nam Hầu phủ, tìm cho mình một chỗ dựa lớn. Đã nhất định dùng sắc hầu hạ người, sao không để cho chính cô lựa chọn một người thuận mắt?.
Ai ngờ mục đích không thành, Phùng Vân Chi dẫn theo một đám quý nữ ngăn cô lại bên hồ, mắng to cô không biết xấu hổ, câu dẫn thế tử An Bình Vương. Túc Miểu thật đúng là oan uổng, cô còn chưa biết thế tử An Bình Vương tròn méo ra sao, tranh cãi xô đẩy liền rơi xuống nước rồi.
Khoảng khắc cuối cùng Túc Miểu nhìn thấy là muội muội ruột. Túc Thanh Tuyết trên mặt không có một chút bối rối, chỉ có khoái chí khi thực hiện được kế hoạch. Cô đã hiểu nhưng cũng đã chậm.
Vốn tưởng rằng không phải chết chìm trong nước, chính là bị nhốt vào nhà thờ tổ “chết bất đắc kì tử”, ai nghĩ đến, vừa mở mắt ra đã ở đây, được vây xung quanh bởi những người thân đang quan tâm cô.
Cô không còn là thứ nữ bị phu nhân tuỳ ý an bài, cũng không phải là một cô nhóc đáng thương không có mẹ quan tâm, cô đã có cha mẹ, có anh trai, có chị dâu…Dù cho trong nhà không giàu, không mời nổi tôi tớ, mọi chuyện đều phải tự thân mà làm, lọt vào trong tầm mắt cũng toàn là những đồ vật kì quái, nhưng Túc Miểu rất là vui vẻ đấy.
Về phân nguyên chủ đi đâu, cô có hay không đối với nguyên chủ cảm thấy áy náy hoặc cảm ơn.
Túc Miểu thản nhiên thừa nhận, cô không nghĩ qua vấn đề này,
Theo trí nhớ cô tiếp thu đại khái có thể suy đoán nguyên chủ có lẽ đã không còn.
Những ngày này, cô chính là dựa vào trí nhớ của nguyên chủ để bắt chước, tuy nói không thể làm đến 10 phần nhưng 8,9 phần vẫn phải có.
…..Đến cùng có phải bị phát hiện hay không nha?
Hoặc là…Chuyện khác?
Tác giả có điều muốn nói: Nữ chính ... không chân chính hảo hảo, nhưng vẫn là xinh đẹp.
Sau khi suy nghĩ về nó, hãy nhảy hố ~~~