Chương 32: Vịt Chết Còn Mạnh Miệng.
Ngày kế tiếp, Túc Miểu vẫn như trước ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Rửa mặt xong xuôi, cô tới trước phòng bếp nấu một bình nước sôi, đổ vào trong bình thủy tinh.
Sau đó đem chiếc khăn tay vừa thêu xong giặt trong nước ấm, sau đó trải phẳng ra giữa hai miếng băng gạc, cẩn thận từng li từng tí lấy bình thuỷ tinh đè lên để ép nước chảy ra.
Đây là bước quan trọng nhất, cách một tầng chất liệu mềm mại, cầm bình thuỷ không ngừng ấn lên, ước chừng nửa giờ, khăn tay đã được hong khô rồi.
Nhìn thấy không có sai biệt gì với tạo hình cứng nhắc Túc Miểu thở ra một tiếng, ghét bỏ không muốn mở mắt ra nhìn.
Âm thầm cảm thấy may mắn nơi đây chỉ có một mình cô, nếu là sư phụ cô cũng ở đây, biết rõ cô lại thêu ra bức thêu không có linh khí như vậy, nhất định sẽ phạt cô vẽ thêm thêm nửa năm tranh hoa và chim điểu, miễn cho cô làm giảm thanh danh của bà.
Lại nghĩ đến dạng trình độ được mọi người thổi phồng là đại sư, Túc Miểu nhịn không được cười trộm.
Vậy không phải là cô đã trở thành đại sư của đại sư sao?
Nha, đến lúc đó có phải là sẽ kiếm được nhiều tiền không? Những người này sẽ lấy tiền đến nện cô?
Đến đây đi, đến đây đi, nện thật mạnh thêm một chút ít, để cho vàng bạc đem cô chôn luôn a...
Túc Miểu hai tay bưng lấy đôi má, tưởng tượng lấy bị bạc, ah không, tiền đại đoàn kết vây quanh sống những ngày tốt lành, hai mắt loé sáng lên, trên mặt treo lên nụ cười mê ly.
Nhìn rất ngây ngốc đấy, làm cho người ta muốn niết một cái trên gương mặt núc ních thịt của cô.
Đầu này Túc Miểu ở trong nhà lề mà lề mề.
Đầu kia bên trong tiệm cơm quốc doanh, Lí Ngọc Dung từ lúc vừa mới bắt đầu có chút khẩn trương thấp thỏm không yên đã trở nên tự tin lên rồi.
Cô ta ngóc đầu lên, cực kỳ giống con gà trống dốc sức liều mạng mà vung vẩy cái mào gà cao ngất đang ăn mừng chiến thắng.
"Mười hai giờ rồi, cô ta không phải là không dám tới chứ?"
Cô ta nhìn khắp bốn phía, ánh mắt lướt qua những người đang chờ xem náo nhiệt, cười hỏi Trần Vân Vân: "Nếu như cô ta không xuất hiện chính là bỏ cuộc nhận thua, không chỉ chiếc đồng hồ đó là của tôi, mà cô cũng phải bồi thường tổn thất cho tôi."
"Hiện tại còn sớm, vị kia nữ đồng chí đem đồng hồ áp ở chỗ này rồi, nhìn không được thời gian cụ thể tới chậm một chút cũng bình thường."
Người nói lời này chính là đối tượng thân cận trước đó của Lí Ngọc Dung, Ngô Hải Thành, hắn há miệng, những người khác cũng nhao nhao biểu thị đồng ý, làm cho Lí Ngọc Dung tức giận đến sắc mặt cũng xanh mét rồi.
"Ngô Hải Thành, mắc mớ gì tới anh? Không phải là anh vừa ý cái người thọt kia đi à nha?"
Ngô Hải Thành không nói được từ nào, đến mức mặt đỏ bừng: "Cô, cô nói chuyện quá cay nghiệt rồi."
Lí Ngọc Dung hoàn toàn không biết xấu hổ.
Cô ta nói sai rồi sao?
Lớn lên tuy xinh đẹp, lúc đó chẳng phải một người thọt nha, ai cùng cô ta cùng đi ra ngoài khẳng định làm cho người ta chỉ trỏ. Cô ta chỉ là nói sự thật mà thôi, Ngô Hải Thành rõ ràng tức giận đến giơ chân, những người khác còn một bộ đồng ý, thực buồn cười.
"Ai, có ít người cho rằng bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, cũng không nghĩ đến cái cọng rơm kia dựa vào không đáng tin cậy."
Trần Vân Vân chẳng muốn phản ứng với cô ta.
Lí Ngọc Dung còn nói: "Xem ra, đồng hồ cô ta lưu lại lập tức chính là của tôi rồi."
Trần Vân Vân trong lòng cũng rất gấp rồi, nhưng tận lực bảo trì vẻ trấn định, trợn mắt trừng mắt nhìn cô ta: "Cô gấp cái gì, vẫn là trước cứ kiểm tra một chút chính mình có mang đủ 200 đồng không a, Miểu Miểu nhất định sẽ ra, cũng nhất định sẽ thắng cô."
Lí Ngọc Dung lạnh lùng cười nhạo, nói: "Con vịt chết mà còn mạnh miệng."
Cô ta đổi một khuôn mặt khác với người ngồi bên cạnh: "Chị Phó, chính là con gái của cô ta đem lễ vật em đã chuẩn bị cho Văn phu nhân giẫm hư mất."
"... Vậy sao?" Người được gọi là "Chị Phó" lười biếng mà lên tiếng, giống như đối với việc này cũng không có hứng thú.
Người phụ nữ này ngũ quan không đến mức làm cho người ta kinh diễm, nhưng thắng ở cách ăn mặc.
Tóc cô ta đang sấy thành những lọn quăn lớn, trên mặt không biết đã bôi mấy thứ gì đó, so với vôi trên tường còn trắng hơn, bờ môi hồng hồng đấy, giống như đoá hoa hồng đang nở rộ, kiều diễm ướt át.
Cô ta đang mặc một bộ quần đỏ rất mốt, bộ ngực cùng eo được phác hoạ vừa đúng.
Thân thể có chút nghiêng về phía trước, làn váy thuận thế được nâng lên để lộ ra bắp chân được bọc trong đôi tất như sợi thuỷ tinh...
Phong cách ăn mặc tây như vậy, mọi người chỉ từng gặp ở trong phim ảnh, không ít người đã thấy qua Túc Miểu, nhịn không được đem cô ta cùng Túc Miểu ra so sánh.
Sau khi so sánh liền phát hiện, Túc Miểu hoa văn trang sức tự nhiên càng làm cho bọn hắn cảm thấy thân thiết.
Mà người phụ nữ thời thượng trước mắt làm cho người ta cảm thấy khoảng cách thật lớn, nhiều lắm là khoa trương một câu "Đẹp mắt”.
Lí Ngọc Dung nắm lấy ngón tay, muốn nói chút gì đó để có thể gần gũi hơn với người phụ nữ đó, lại lo lắng biến khéo thành vụng, làm cho người ta chán ghét. Vạn nhất cô ta trở về cùng Mạnh thiếu thổi gió bên gối, làm việc kinh doanh của anh trai bị quấy nhiễu rồi, anh trai chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta.
Xem, ông trời chính là quá không công bằng như vậy.
Cô ta so với Phó Hương Hương lại càng xinh đẹp, trẻ tuổi, bằng cấp tốt, như thế nào cô ta lại không gặp được người như Mạnh thiếu bá đạo như vậy, có mị lực đàn ông như vậy?
Cũng không biết người phụ nữ này đến cùng là có bản lãnh gì, rõ ràng có thể thay Mạnh thiếu quyết định.
Lí Ngọc Dung nhìn chiếc vòng vàng to hơn ngón tay út trên cổ tay cô ta, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, chính là cảm thấy, dựa vào cái gì đây này.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải vì tiền đồ của anh trai chạy tới a dua nịnh nọt với một người bán mình làm kỹ nữ.