"Tớ muốn cái túi đồ dùng học tập này với một cây bút chì kim, được không?”
"Tớ muốn hai quyển bài tập với một bút máy!"
Phương Thanh Nghiên cười híp mắt nói: "Từng người một, từng người một, mọi người không phải vội!
Đến lúc này, Tần Viện mới nhận ra vì sao Phương Thanh Nghiên kéo dài không bán.
Cái gọi là "vật dĩ hi vi quý" nghĩa là đồ vật càng khó có được mới càng được người quý trọng!
Đặt hàng xong phải trả tiên trước, học sinh trung học mua đồ không nghĩ nhiều giống người trưởng thành.
Hơn nữa vừa mới khai giảng, có vài học sinh cần đồ dùng học tập gấp, mà tiền phụ huynh cho đủ nhiều nên họ mua đồ cũng không suy nghĩ, rất thoải mái trả tiền.
Lợi nhuận của đồ dùng học tập tuy rằng sẽ không quá cao nhưng Phương Thanh Nghiên đi theo con đường tỉnh phẩm, hàng cô chọn chủ yếu có vẻ ngoài tinh xảo nên giá cả cũng sẽ không quá thấp.
Tính ra khoản tiền lợi nhuận thứ nhất từ đơn đặt đầu tiên còn không tới mười nguyên rồi lại trừ cả tiền phí đi nhập hàng thì cũng chỉ còn lại có ba khối bốn mao.
So với thu nhập của quán bún ốc thì lợi nhuận như vậy là không thể so.
Chẳng qua đây chỉ là một lần thử nghiệm mà thôi.
Cô với Tần Viện hai bé gái cũng không có năng lực mang quá nhiều hàng trở về, có thể có khởi đầu như vậy xem như đã rất tốt rồi.
Bên kia Thẩm Khả Di nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đang thu tiền thì cằm sắp rớt xuống đất.
Vì sao Phương Thanh Nghiên thu tiên của những bạn học nữ kia, hơn nữa còn thu nhiều như vậy?
Thẩm Khả Di muốn ghé sát lại xem nhưng rồi lại sợ mình bị phát hiện.
Cô ta nếm qua thiệt thòi ở trên người Phương Thanh Nghiên, nên hiện tại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Suy nghĩ một chút, cô ta nhìn thoáng qua Tần Viện bên cạnh Phương Thanh Nghiên, rồi lại kiềm chế tâm tư, yên lặng tiếp tục ăn cơm trưa.
Tần Viện thấy đơn đặt hàng đầu tiên của Phương Thanh Nghiên thành công thì trong lòng vô cùng hưng phấn.
Đến buổi tối cô ấy liên ra sức đẩy mạnh tiêu thụ những của đồ dùng học tập này trong phòng tự học.
Cô ấy nhiệt tình hào phóng lại vui vẻ giúp người nên ấn tượng của mọi người đối với cô ấy cũng không tồi.
Hơn nữa trong ký túc xá vừa hay có nữ sinh cùng lớp đặt đơn hàng, bọn họ lại kể chuyện mình đặt đơn như thế nào, nhờ vậy hấp dẫn không ít "khách hàng" mới.
Trong thời gian ngắn việc "làm ăn" của Tần Viện vô cùng phát đạt.
Không chỉ có học sinh năm nhất mà ngay cả các đàn chị lớp trên cũng chạy tới chỗ Tần Viện xem đồ dùng học tập, còn có mấy người đặt hàng tại chỗ.
Ngày hôm sau Tần Viện cầm những đơn đặt hàng này đến đưa cho Phương Thanh Nghiên, kiếm tiền như vậy thật sự quá hạnh phúc!
Cô ấy quả thực vui muốn chết.
Vừa cầm được số tiên này chuyện đầu tiên cô ấy làm chính là đi quầy bán đồ vặt, mua rất nhiều đồ ăn vặt rồi mời Phương Thanh Nghiên với mấy bạn học thân thiết ăn thoải mái.
Bình thường tiền tiêu vặt một ngày của cô là năm hào.
Tuy rằng ông nội cho một tuần nhưng cô ấy chưa bao giờ dám tiêu lung tung.
Hiện tại một lúc lấy được bốn đồng, cô ấy cảm thấy giống như bánh từ trên trời rơi xuống, rất không chân thực nếu không tiêu xài thì sao xứng với bản thân.
Phương Thanh Nghiên cũng không ngăn cản đối phương, cô xem bốn khối tiền chỉ là số tiên nhỏ mà thôi.
Chỉ cần Tần Viện thành thật cùng cô làm thì số tiền kiếm được còn nhiều hơn như vậy nữa, đến lúc đó từ từ sẽ quen thôi.
Nhưng mà Tần Viện không để ý lúc cô ấy đẩy mạnh tiêu thụ đồ dụng học tập ở trong phòng tự học, thì có một đôi mắt đang nhìn cô ấy chằm chằm.
Thẩm Khả Di âm thầm nhìn hành động của Tần Viện, trong lòng cũng hết sức khiếp sợ.
Phương Thanh Nghiên với Tần Viện dám buôn bán đồ dùng học tập trong trường học, đây quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Những đồ dùng học tập kia thật sự rất đẹp, rất khó mua được ở huyện Nam Hương, mà cho dù có mua được cũng không nhất định sẽ rẻ như của Phương Thanh Nghiên bán.
Có cô gái nào không thích những thứ đẹp đế? Mặc trên người, dùng trên tay, cảnh đẹp ý vui, dường như ngay cả cuộc sống cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
Ngay cả Thẩm Khả Di cũng không thể không thừa nhận rằng Phương Thanh Nghiên thật sự rất có đầu óc kinh doanh.
Cùng là làm bún ốc, cô ta chỉ nghĩ đến ăn mà Phương Thanh Nghiên thì nghĩ đến dựa vào cái đó để kiếm tiền.
Nữ sinh thích vật xinh đẹp, tất cả mọi người đều hiểu nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có Phương Thanh Nghiên hành động, còn kiếm được nhiều tiền!
Nhưng Phương Thanh Nghiên là nữ phụ ác độc, cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền thôi sao?
Thẩm Khả Di cảm thấy phong cách quỷ dị tới cực điểm.
Hơn nữa trường học hẳn là nơi để để học tập? Cô không tin Phương Thanh Nghiên buôn bán ở trong trường học như vậy thì giáo viên sẽ mặc kệ!