Trước giờ nghỉ trưa, Phương Thanh Nghiên đang cùng Tần Viện bàn bạc chuyện cuối tuần đi nhập hàng.
Hàng một tuần của các cô đã bán hết nên trong tay còn một ít đơn đặt hàng chưa thể hoàn thành.
Đúng lúc này thì Hứa Tuệ Bình với vẻ mặt nghiêm túc gọi hai người đến văn phòng.
"Cô nghe nói hai em bán đồ dùng học tập ở trong trường, chuyện này là sao?"
Tần Viện sửng sốt, cô ấy nhìn ra cô giáo Hứa hình như đang tức giận, căng thẳng đến mức cả người run lên, nhất thời không biết làm sao.
Phương Thanh Nghiên thì đã có tâm lý chuẩn bị từ sớm, lớp học chính là một cái xã hội thu nhỏ, có người có quan hệ tốt với cô thì tự nhiên cũng sẽ có người nhìn cô không vừa mắt.
Trong một lớp luôn có mấy người thích tố cáo người khác, thích làm tai mắt cho giáo viên nên làm cho các bạn học khác vô cùng chát ghét.
Phương Thanh Nghiên âm thầm cầm tay Tần Viện, ý bảo cô ấy không nên kinh hoảng, sau đó hỏi: "Cô Hứa, em muốn hỏi trước chuyện này là ai nói với cô vậy?"
Cô giáo Hứa nghiêm mặt nói: "Em không cần biết là ai nói với cô, nhưng chuyện này có phải thật hay không?”
Phương Thanh Nghiên ủy khuất đáp: "Bởi vì chúng em không bán đồ dùng học tập cho nên em mới muốn biết là ai bịa đặt chuyện này."
"Nhưng cô đã hỏi bạn học trong lớp, có người tận mắt nhìn thấy Lưu San và Hạ Hiểu Linh đưa tiền cho em rồi sau đó em đưa đồ dùng học tập cho họi"
Hứa Tuệ Bình thấy cô vẫn còn dám nói dối thì dùng sức vỗ bàn: "Phương Thanh Nghiên, cô vẫn cảm thấy em là một đứa trẻ ưu tú, sao em có thể nói dối trước mặt giáo viên?"
Phương Thanh Nghiên mím cái miệng nhỏ nhắn, đều sắp khóc lên: "Nhưng những đồ dùng học tập này đều là của bạn mẹ em mang từ thành phố khác đến, Lưu San với Hạ Hiểu Linh rất muốn mua nên em mới đồng ý mua hộ các cậu ấy!"
Nghe nghe Phương Thanh Nghiên giải thích như vậy khiến Hạ Tuệ Bình sửng sốt, nhất thời cũng không biết chuyện này nên hiểu như thế nào.
Nói là bán đồ dùng học tập cũng đúng vì dù sao hai bên đều giao dịch tiền bạc qua lại nhưng Phương Thanh Nghiên chỉ là xuất phát từ lòng tốt mua đồ dùng học tập hộ bạn học, cũng không phải chủ quan muốn cùng người khác tiến hành giao dịch.
Hứa Tuệ Bình nhìn bộ dáng ủy khuất của Phương Thanh Nghiên, trong lòng cũng có vài phần tự trách.
Xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều, trẻ con ở tuổi này nếu biết buôn bán thì thật ghê gớm, nhất là liếc mắt một cái liền nhìn trúng thị trường khổng lồ như trường học.
Nghĩ tới đây, sắc mặt cô giáo mới dịu lại, nói: "Là cô trách lâm em nhưng mà các em vẫn còn là học sinh, việc học tập quan trọng nhất, những việc không liên quan đến học tập thì ít làm hơn đi, hiểu chưa?"
Phương Thanh Nghiên lau nước mắt rồi nặng nề hít mũi, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Về sau các bạn học nhờ em mua hộ đồ dùng học tập thì không thể nữa sao?" Hứa Tuệ Bình sửng sốt, lúc này mới nhớ tới gần đây tiến độ hoàn thành bài tập của các học sinh hình như cao hơn, hơn nữa thời gian nghỉ trưa còn có người dùng sách bài tập làm bài.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng vẻ đẹp của đồ dùng học tập còn có thể thúc đẩy sự tích cực trong học tập, vì vậy cô nói: "Có thể cho cô xem đồ dùng học tập của em không?”
"Vâng!
Phương Thanh Nghiên ngoan ngoãn gật đầu rồi xoay người đi về phòng học, cầm lấy cặp sách của chính mình.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên các bạn học đều đang ngủ, cả phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Trước khi rời khỏi phòng học Phương Thanh Nghiên còn cố ý dừng lại ở cửa một chút, bỗng nhiên cô quay đầu nhìn vào bên trong phòng học.
Thẩm Khả Di đang len lén ngẩng đầu đánh giá cô nên nhất thời sợ tới mức rụt cổ lại, còn không cẩn thận làm rơi sách giáo khoa trên bàn.
Sách giáo khoa rơi bốp một tiếng trên mặt đất, đánh thức mấy học sinh xung quanh nên liền bị các bạn trách mắng.
Phương Thanh Nghiên nheo mắt lại, quả nhiên là cô tai
Nhưng cô cũng không nói gì mà chỉ xoay người đi ra khỏi phòng học.
Thẩm Khả Di có chút ảo não nhặt sách từ trên mặt đất lên, cô ta biết Phương Thanh Nghiên đã nghi ngờ mình.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì ghê gớm cả.
Sau ngày khai giảng thì giữa các cô xem như trở mặt hoàn toàn rồi.
Thẩm Khả Di đoán Phương Thanh Nghiên cầm cặp sách đi ra ngoài nhất định là bởi vì phủ nhận chuyện bán đồ dùng học tập.
Cô giáo Hứa muốn tìm cô đối chất!
Bị bạn học xa lánh không đáng sợ, bị giáo viên nhìn không vừa mắt mới là chuyện đáng sợ nhất!