Phương Thanh Nghiên dùng sức gõ gõ bảng đen, đợi đến tất cả mọi người hướng tâm mắt lên trên mới lấy từ trong túi một tờ giấy, ghim nó lên trên bảng đen.
"Hôm nay, có người viết cho cô Hứa một bức thư tố cáo, trong thư chỉ trích tôi mang văn phòng phẩm đến bán mọi người, phá hỏng bầu không khí học tập trong lớp, khiến tôi bị cô Hứa chỉ trích."
Lời này vừa dứt, cả lớp nhất thời ồn ào.
Nhất là mấy cô gái mua văn phòng phẩm ở chỗ Phương Thanh Nghiên, người sau lại càng kích động hơn người trước.
"Ai mà thiếu đạo đức đến vậy hả? Mang văn phòng phẩm đến lớp bán thôi mà, làm sao lại thành phá hỏng không khí học tập của lớp rồi!"
"Bây giờ tôi sẽ đi tìm Hứa lão sư giải thích rõ ràng!"
Phương Thanh Nghiên lại lắc đầu,"Mọi người bình tĩnh một chút, cô Hứa đã nói rõ với tôi về chuyện này.
Kỳ thật cô cũng không muốn xử phạt tôi, vậy nên tôi muốn công khai chuyện này trước lớp là để nói rõ hai vấn đề."
"Thứ nhất, tôi sẽ không tiếp tục mang văn phòng phẩm đến lớp nữa, vì tôi không muốn chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến tình bạn bè của mọi người trong lớp, sẽ có một số bạn học cảm thấy không được thoải mái!"
"Thứ hai, hy vọng bạn học viết thư tố cáo kia không hiểu lầm, ý định ban đầu của tôi là mong những văn phòng phẩm này có thể nâng cao giá trị tinh thân cũng như sự tích cực của mọi người đối với việc học tập, cũng không có ý phá không khí học tập trong lớp." "Vậy thôi!"
Nói xong những lời này, Phương Thanh Nghiên liền sải bước đi xuống bục giảng, để lại mấy bạn học ở dưới trố mắt nhìn nhau.
Lưu San ngồi phía trước Phương Thanh Nghiên thấy cô ngồi xuống ghế rồi liền kích động nói: "Phương Thanh Nghiên, người kia viết tố cáo thư là không muốn cậu tiếp tục bán văn phòng phẩm trên lớp, cậu đừng bị mắc mưu nhat"
Mấy bạn học bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa.
Phương Thanh Nghiên nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ "Tôi cũng không còn biện pháp nào khác."
Trong lúc nhất thời, chuyện này dấy lên sóng gió dư luận trong lớp một năm ba, mọi người đều bàn tán sôi nổi, suy đoán người viết tố cáo kia là ai, sau đó cũng vì Phương Thanh Nghiên mà cảm thấy bất công.
Thẩm Khả Di âm thầm nắm chặt nắm đấm, ánh mắt theo bản năng hướng về phía Phương Thanh Nghiên, lại vừa vặn chạm mắt cô.
Sau đó, Phương Thanh Nghiên hướng cô ta khẽ nhếch khóe miệng, dời tâm mắt.
Trong lòng Thẩm Khả Di lộp bộp một tiếng, Phương Thanh Nghiên khẳng định biết phong thư kia là ai viết, nhưng vì sao cô không nói ra?
Bất quá, cho dù Phương Thanh Nghiên nói là cô làm, cô cũng không sợ, chỉ là một phong thư tố cáo thì có thể chứng minh cái gì!
Chữ trên thư, cô cố ý viết ngoáy trông rất xấu, không ai có thể thông qua chữ viết để chứng minh đấy là cô ta.
Mà giấy để viết thư cũng là cô xé từ quyển vở bài tập thông thường nhất, thậm chí để không lưu lại chứng cứ, cô cũng đã mau chóng ném sổ bài tập đi.
Sẽ không có ai phát hiện ra đâu!
Nhưng đúng lúc này, một nữ sinh đi lên bục giảng, xé phong thư kia xuống, sau đó đi thẳng tới trước mặt cô.
Bốp một tiếng, cô gái đó hung hăng đập tờ giấy tố cáo lên bàn cô.
"Thẩm Khả Di, tố cáo là cậu viết phải không?" Hạ Hiểu Linh hung dữ chất vấn.
Thẩm Khả Di đứng hình,"Cậu có chứng cứ không?"
Hạ Hiểu Linh lạnh lùng cười: "Cân chứng cứ sao, ngay ngày khai giảng đầu tiên cậu đã xích mích với Phương Thanh Nghiên, đã thế còn nói xấu sau lưng người ta, cái này nhất định là do cái miệng rộng của cậu đi kiện trạng!"
Tiếng nói vừa dứt, các bạn học khác cũng ý thức được câu chuyện, liền nhao nhao phụ họa.
"Đúng, nhất định là Thẩm Khả Di, chắc chắn là cậu có hiềm khích với Phương Thanh Nghiên!"
"Cũng chỉ có loại miệng rộng như cậu ta mới đi đánh lén báo cáo với cô giáo!"
Bạn học ngồi cùng bàn Thẩm Khả Di cũng lên tiếng: "Nhất định là do cậu ta, hôm nay tớ còn thấy cậu ta ôm quyển bài tập đó đem đi đâu đó, lúc đó nhất định là đang viết thư tố cáo."
Thẩm Khả Di lập tức phản bác, ai mà lại ngốc đến mức viết thư tố cáo ngay trong lớp!
Tuy nhiên, không ai tin lời cô ấy.
"Tốt rồi, đã có người làm chứng rồi mà cậu còn không nhận!"
"Lớp chúng ta sao lại có thể có loại người như cậu ra, thật sự khiến người ta ghê tởm vô cùng!"
"Khuyên thật cậu nên đi xin lỗi Phương Thanh Nghiên rồi nói chuyện thật rõ ràng với cô Hứa, bằng không chúng tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu!"
Các bạn học cùng chung mối thù, lời nói ngày càng kịch liệt, ánh mắt cũng tràn ngập chán ghét.
Thẩm Khả Di xem như đã hiểu ra.
Căn bản cũng không cần chứng cứ gì, chỉ cần ấn tượng đầu tiên quyết định hết thảy, sự tình một khi đã công khai thì nhất định sẽ có người hoài nghi côi
Nhưng vì sao cô Hứa lại không truy cứu trách nhiệm của Phương Thanh Nghiên?