Nếu như cô Hứa công khai phê bình sau đó cấm Phương Thanh Nghiên bán văn phòng phẩm, cho dù chuyện tố cáo bị công khai, các bạn học nhất định cũng không dám giúp Phương Thanh Nghiên ra mặt!
Thẩm Khả Di không biết phân đoạn nào sai, thế nhưng lại khiến cho sự việc biến khéo thành vụng, tất cả mũi nhọn đều đang chỉ về phía cô tal
"Tôi không muốn ngồi cùng bàn với loại người như cậu, mau cút ngay!"
Đúng lúc này, một lực đẩy tới khiến Thẩm Khả Di trực tiếp từ chỗ ngồi bổ nhào ra ngoài, ngã vào hành lang trong hai hàng bàn học.
Cậu con trai ngồi cùng bàn phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, tất cả mọi người xung quanh đều chỉ trích, chửi rủa cô.
Thẩm Khả Di ủy khuất khóc thành tiếng, sau khi bò dậy khỏi mặt đất, liên lại chạy ra khỏi phòng học không quay đầu lại.
Cô ta vừa chạy, tự nhiên không ai đuổi theo, mọi người ngược lại cảm thấy hơi chột dạ.
Phương Thanh Nghiên thấy mọi người hạ hỏa một chút mới chậm rãi nói: "Mọi người cũng không cần quá kích động, chúng ta không có chứng cứ, không thể tùy tiện kết luận, chẳng may lầm người thì sao?"
Nói thì nói như vậy, nhưng chứng cứ phải tìm như thế nào đây?
Thẩm Khả Di nhất định bị nghỉ ngờ nhiều nhất, bởi ngoại trừ cô ta thì không có ai có hiềm khích với Phương Thanh Nghiên, nhưng Phương Thanh Nghiên một chút cũng không hoài nghi đến đối phương, còn chủ động mở miệng giải vây cho Thẩm Khả DiI Mọi người nhao nhao đều nói Phương Thanh Nghiên không cần nói đỡ, còn có người nói cô ngốc, thế nhưng ánh mắt nhìn cô trong lại tràn đầy đau lòng.
Phương Thanh Nghiên sờ sờ mũi, cảm giác thật vi diệu.
Cô đương nhiên không phải muốn giải vây giúp Thẩm Khả Di, cô chỉ là không muốn mọi chuyện ầm ï quá lớn, đến lúc đó liên lụy thêm càng nhiều phiền toái.
Sau đó, Thẩm Khả Di cả buổi chiêu cũng không xuất hiện nữa, nghe nói là bởi vì không thoải mái nên xin ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Rõ ràng là làm sai chuyện, lại làm như là mọi người đang hội đồng cô vậy, các bạn học cũng sẽ chỉ ngày càng chán ghét cô.
Sau khi tan học, nghẹn suốt một buổi chiều Tần Viện rốt cục nhịn không được nói: "Về sau chúng ta thật sự không bán văn phòng phẩm nữa?”
Phương Thanh Nghiên: "Giải"
Làm ăn đương nhiên vẫn phải làm, nếu không há chẳng phải đang làm đúng theo ý Thẩm Khả Di.
"Nhưng cậu vừa mới nói như vậy, chúng ta về sau mà lại bán văn phòng phẩm không phải là nuốt lời sao?" Tần Viện vẻ mặt lo lắng, cô vừa nếm được cảm giác kiếm tiên ngon ngọt, cứ thể luyến tiếc không buông.
Nghe nói như thế, Phương Thanh Nghiên bĩu môi,"Không bán trong trường nữa thì không được chắc?"
Thẩm Khả Di làm chuyện này, ngược lại là nhắc nhở Phương Thanh Nghiên, nói sao đi chăng nữa thì chung quy lại trường học vẫn là nơi để học, có thể cung cấp cho cô nguồn khách hàng tốt, nhưng cũng không thích hợp để làm ăn.
Thời gian đã tới cuối tuần.
Hàng đợt trước Phương Thanh Nghiên nhập về giờ đã bán hết toàn bộ, lần đầu tiên nhập về bán thử hiệu quả khá tốt, lần thứ hai nhập hàng cô to gan không ít, gọi cả đám người Mã Minh đến hỗ trợ lấy hàng.
Mà lần này nhập hàng, cô không chỉ hạn chế mua văn phòng phẩm mà còn đi một chuyến đến khu quần áo, mua không ít quần áo đẹp.
Nháy mắt đã vào thu, thế nên phần lớn đồ cô mua đều là trang phục Xuân Thu, kiểu dáng chọn kiểu mới đơn giản.
Mắt nhìn của cô rất tốt, chọn kiểu dáng cũng rất đa dạng, còn biết cách mặc cả.
Là học sinh, Phương Thanh Nghiên chắc chắn sẽ không lãng phí thân phận được ưu ái này, chỉ cần nói là trường học đi thi hợp xướng cần trang phục chung mà phí lớp lại hạn chế.
Chủ cửa hàng thấy hai cô nương mặt đầy mồ hôi cũng mềm lòng vài phần, giảm giá không ít.
Tần Viện bội phục Thanh Nghiên sát đất.
Tiếp đó, Phương Thanh Nghiên còn lựa không ít đồ vật nhỏ: dây buộc tóc, kẹp tóc nhỏ, đều là đồ con gái thích dùng.
Đương nhiên, cô cũng không quên chọn một ít văn phòng phẩm mà con trai thấy vừa ý.
Sau khi rời khỏi chợ bán đồ sỉ, Phương Thanh Nghiên lại đi siêu thị nhập khẩu thêm một lượt, mua một đống đồ ăn vặt nhập về với giá đặc biệt.
Trên đường trở về, trong tay mỗi người đều xách đầy những túi đồ, cả ngày hôm nay chạy nhiều nơi nhập hàng, đến khi vê đến nhà cũng đã sập tối.
Phương Thanh Nghiên chào tạm biệt Tần Viện, theo thường lệ phát lì xì cho đám người Mã Minh.
Mã Minh cười ha hả nói: "Tiểu Nghiên, sau này nếu có chuyện gì cần giúp cháu cứ nói luôn nha, ngàn vạn lần đừng khách khí với chúng tai"
Hắn theo thói quen sẽ làm chân chạy việc giúp Phương Thanh Nghiên, dù sao cô bé cũng sẽ không bạc đãi hắn, mà hắn bình thường cũng rảnh rỗi không có việc gì làm ngoài việc giúp chị hắn trông quầy, tiền kiếm thêm là từ Phương Thanh Nghiên đưa tiên công cho hắn.
Mấy huynh đệ của hắn cũng đều trông mong nhìn Phương Thanh Nghiên, giống như đang nhìn tiểu thần tài.