Còn có một điểm mấu chốt nhất, đó chính là số lượng người qua lại ở cổng trường trung học thực nghiệm rõ ràng đã ít hơn hẳn.
Nguyên nhân là do hiệu sách cho thuê đã được khai trương, các học sinh sau khi tan học đều thích đi ra cửa sau, tất nhiên họ cũng đi từ hướng đó về nhà luôn, ai lại rảnh đi vòng qua cửa chính bên kia để mua một chén bún ốc ăn chứ?
Vợ chồng Phương Chí Dũng trông coi quây hàng vắng vẻ vài ngày, nhìn các chủ quán xung quanh đều chạy đến cửa sau của trường học bày sạp, vì thế cũng bắt đầu làm theo.
Nhưng mà, quầy hàng nhỏ này của bọn họ đã sớm không phải là đối thủ của quán bún ốc nhà Phương Thanh Nghiên rồi.
Theo tính toán ban đầu của Triệu Xuân Hoa, nếu hiện tại nhà bọn họ đổi sang nơi khác cũng có thể kiếm được tiền, dù sao hiện tại toàn bộ huyện Nam Hương cũng chỉ có hai nhà bọn họ là bán bún ốc.
Nhưng sau khi thấy quầy hàng bị vợ chồng Phương Chí Dũng làm hỏng như vậy, bên phía Phương Chí Minh tất nhiên là không vui rồi.
Lúc ấy Lưu Bội Trân không biết từ đâu lấy được cách điều chế nước dùng bún ốc, nghe nói để có được nó thì bà ta đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng bà ta cũng mặc kệ, vì dù sao công việc bán bún ốc này cũng có thể kiếm được hơn rất nhiều.
Chuyện kiếm tiền tốt như vậy ai lại nguyện ý nhường cho người khác chứ? Vì thế hai đứa con trai của Phương Gia tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng vẫn là Phương Chí Dũng dựa vào thân phận con trai út mà giành được lợi, đoạt được cách điều chế này.
Nhưng ông ta cùng vợ mình ở nhà hết ăn rồi lại nằm, trong tay căn bản là không có tiền, ngay cả tiền vốn bày sạp cũng không có.
Lưu Bội Trân rất cưng chiều đứa con trai út này, vì để cho bọn họ có thể thuận lợi bày hàng, bà ta đã bỏ ra không ít tiền.
Nào biết, chưa tới một tháng, quán bún ốc này đã không thể bán được nữa rồi.
Phương Chí Minh trong lòng sớm đã có bất mãn, mắt thấy em trai làm hỏng chuyện kiếm tiền tốt như thế, cho dù bọn họ nói cái gì thì ông ta cũng không đồng ý để họ tiếp tục bày hàng, trừ khi đây là công việc này do vợ chồng đối phương tự mình quản.
Hai bên không ngừng tranh chấp, chỉ thiếu chút nữa là đã đánh nhau!
Lưu Bội Trân hết cách, cuối cùng dứt khoát nói không làm ăn bún ốc nữa.
Bà ta thật sự không có biện pháp với hai đứa con trai này, bà ta cũng muốn thiên vị con trai út một chút, nhưng hiện tại bà ta phải dựa vào vợ chồng của đứa con trai lớn này nuôi mình, nên cũng không dám quá tuyệt tình.
Tháng đầu tiên sau khi quán bún ốc khai trương, Tần Thục Huệ tính toán lợi nhuận lại một chút, ngoại trừ những chỉ phí phải mua kia, thì bọn họ kiếm được hơn bốn ngàn đồng.
Lúc đầu bà còn tưởng là do mình tính sai, hiện tại khi kiểm tra kỹ vài lần thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Với tốc độ kiếm tiên như thế này, thì không quá một năm nữa, là mẹ con bọn họ có thể mua một tòa nhà nhỏ ở trung tâm thành phố rồi.
Hơn nữa tiền trợ cấp của xưởng máy cũng được phát xuống, tổng cộng là hai vạn đồng, trực tiếp chuyển vào tài khoản của Tần Thục Huệ.
Tiền nợ lúc trước toàn bộ đều đã được trả hết, trong tài khoản hiện tại của bà còn có hơn một vạn đồng, Tần Thục Huệ đem một vạn đồng này sắp xếp ổn thỏa.
Bà phải giữ lại tiên cho con gái đi học, còn phải tích góp của hồi môn cho con gái, số tiền này cho dù một đồng bà cũng không dám động đến.
Mà quầy bán đồ ăn vặt kia của Phương Thanh Nghiên cũng kiếm được không ít.
Một tháng cô cũng có thể kiếm được 500 đồng, tuy kém hơn cái quán bún ốc kia, nhưng chừng đó tiền thôi cũng đủ để cho người ta khiếp sợ rồi.
Với cái năng lực kiếm tiên này, Phương Thanh Nghiên đã vượt qua một người lao động ở nhà máy xưởng bình thường rồi, mà cô lúc này cũng chỉ mới 12 tuổi!
Theo đà phát triển của quán bún ốc, nhân lực tất nhiên là không đủ dùng.
Tần Thục Huệ trước tiên nghĩ đến người nhà mẹ đẻ của mình.
Thôn Sơn Tuyền phải nói là rất nghèo, tư tưởng cũng có vài phần bảo thủ, nếu không có gì thay đổi, bọn họ sẽ trông coi mảnh đất đó suốt đời, chứ nhất định không chịu rời bỏ.
Nhưng mà khi vừa nghe nói đến quán ăn của bà muốn tuyển thêm người, các thôn dân ở đây đều muốn tránh né, nhao nhao tìm cớ không chịu đến.
Tần Thu Phượng nghĩ mình hiện tại cũng rãnh rỗi không làm gì, liền gọi cháu dâu Tôn Lai Hương cùng đến chỗ Tần Thục Huệ hỗ trợ.
Vốn chuyện này cũng có một phần của Từ Phương.
Tần Thu Phượng tuy rằng chướng mắt đóip phương, nhưng mỗi nghĩ đến cảnh cháu trai mình không có vợ ở bên, cháu chắt nhỏ cũng không có mẹ chiếu cố, trong lòng bà tuy không vui, nhưng vẫn nhờ người đi đến hỏi thử xem sao.
Nói là tìm việc cho Từ Phương, trên thực tế là muốn cho Từ Phương một bậc thang xuống, để cho đôi vợ chồng này có thể có cơ hội hàn gắn lại với nhau.