Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 137

Nào biết Từ Phương lại nói một câu: "Nếu thật sự là việc tốt, các người còn nghĩ đến tôi sao? Tôi thấy các người đây là muốn tôi đi làm cu li, chạy việc cho các người.

Nếu nói không ngoa, Tần gia của các người không có cái thứ gì tốt."

Cuối cùng, bà ta còn cười lạnh bổ sung thêm một câu: "Tôi nói cho các người biết, trừ phi là Tần Đại Minh tới đây cầu tôi, nếu không thì cả đời này của tôi cũng sẽ không trở về cái Thôn Sơn Tuyên đó đâu."

Tần Thu Phượng còn có thể nói cái gì nữa đây, có trách thì chỉ trách bà thích xen vào việc của người khác, ý tốt của mình mà bị gọi người ta xem là Cỏ rác.

Lúc gọi điện thoại, Tôn Lai Hương cũng ở bên cạnh, lời này của Từ Phương cũng truyền đến tai Tần Đại Minh.

Tân Đại Minh cũng hạ quyết tâm muốn ly hôn với Từ Phương.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Lúc Tần Thu Phượng dẫn cháu dâu đến quán bún ốc cũng ngay vào cuối tuân, quán cũng không đông như ngày bình thường.

Hiện tại lại bởi vì không phải đến giờ cơm, nên quán ăn cũng có chút vắng vẻ.

Tôn Lai Hương thấy cảnh tượng này, cảm giác đầu tiên trong lòng là có chút thất vọng, nhất thời không biết quyết định đến cửa hàng làm công này có đúng hay không.

Bất quá, gân đây thu hoạch cũng không tốt, mình cũng không có việc gì để làm, thay vì cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy, còn không bằng đi ra ngoài bán một ít sức lực, kiếm thêm chút tiền.

Người làm cô như Tần Thu Phượng cũng chưa từng bạc đãi bọn họ, cho dù tiệm này không trả nổi tiền công, cũng không có khả năng sẽ để cho mình làm không công được.

Nếu thật sự như vậy, thì đến lúc đó mình lại tiếp đi nơi khác thử vận may cũng không sao.

Tần Thục Huệ biết được tin tức hai người Tân Thu Phượng muốn tới đây, đã sớm ở trong tiệm chờ bọn họ rồi.

Mà những thứ như tiền lương này đều là những thứ phải thương lượng đầu tiên.

Trước đây Tần Thục Huệ cùng Phương Thanh Nghiên đã từng thương lượng qua, nhân viên phục vụ trong tiệm này đều trả mỗi tháng là 200 tệ, trừ khoản tiền đó ra quán họ cũng bao luôn chỗ ăn chỗ ở cho nhân viên.

Bà đem những điều kiện này nói hết một lân cho hai người họ xem.

Tần Thu Phượng không chịu lấy tiền công, bà chỉ là muốn đến đây để làm giúp cho con gái mình thôi.

Tôn Lai Hương nghe xong không khỏi trợn tròn cả mắt.

Tiên lương một tháng là 200 tệ, còn cộng thêm phúc lợi tốt như vậy? Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù là đãi ngộ của công nhân chính thức làm ở nhà máy cũng không được tốt như vậy, mà cho dù làm công nhân thì yêu cầu cũng rất cao, nếu không có quan hệ cùng bằng cấp gì đó thì cũng không vào được.

Tôn Lai Hương thấy mình còn chưa tốt nghiệp tiểu học, dù sao cũng chỉ là một nông dân mà thôi, có tài đức gì mà có thể lấy được số tiền công cao như vậy chứ?

Nhưng mà với cái bộ dáng kia của Tần Thục Huệ cũng không giống như là đang nói dối, dỗ ngọt người khác.

Tôn Lai Hương vô cùng bất ngờ, trước kia Tần Thục Huệ nói chuyện nhỏ nhẹ, từ trong xương cốt đều để lộ ra vẻ nhu nhược cùng tự ti, hiện tại bà lại không giống như vậy.

Hiện tại Tần Thục Huệ không chỉ biết ăn nói, cả người hình như cũng có một sự cuốn hút khiến người ta có kiềm chế được nhìn đến.

Tôn Lai Hương chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh cảm động, cả người đều tràn đầy năng lượng, thật lòng thật tâm nới với Tân Thục Huệ: "Chị Thục Huệ, chị yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng làm việc!"

Hồng Minh Viễn nghe nói Tần Thục Huệ muốn tuyển nhân viên phục vụ, nên ông đã sớm an bài tốt chỗ ở, nhờ người thuê một tầng lầu ở các khu nhà tự xây, diện tích tuy rằng không lớn, nhưng điều kiện thì cũng không tệ lắm, Tôn Lai Hương sau khi vào ở xong cũng hết sức hài lòng.

Về phần Tần Thu Phượng, tất nhiên là bà ở chung với con gái mình.

Đêm đó, Tần Thu Phượng còn nói cho mẹ con họ nghe một tin tức thú vị trong thôn, nghe nói Tân Nhị Bảo muốn mở một trại chăn nuôi ốc đá, kết quả bị người trong thôn nghe được hung hăng cười nhạo hắn một phen.

Nhưng Tần Vĩnh Thọ thì lại đặc biệt ủng hộ, không chỉ giúp Tần Nhị Bảo quy hoạch, còn xin vay vốn xây dựng.

Tần Nhị Bảo sau khi nhân được tiền thì cũng đã bắt đầu khởi công xây dựng trại chăn nuôi.

Tần Vĩnh Thọ có thể không ủng hộ sao? Kẻ ngốc không chịu thua kém nhất trong thôn cũng đã biết phải tiến bộ, biết làm giàu rồi.

Mà cái đám người trong thôn kia hết lần này tới lần khác chỉ biết mở miệng cười nhạo, ông phải để cho bọn họ thấy được Tần Nhị Bảo thành công, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho đám thôn dân không chịu thua kém này có chút ý chí phấn đấu được.

Huống hồ, Tần Vĩnh Thọ cũng biết được số ốc đá này của Tần Nhị Bảo là muốn bán cho cửa hàng của Tần Thục Huệ.

Tuy rằng không biết cửa hàng này rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nguồn tiêu thụ xem như vẫn có sự bảo đảm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất