Nhờ có quảng cáo máy nhắn tin mở đầu mà cuối cùng những người làm quảng cáo khác đã bắt đầu chú ý đến trang web trò chơi của Vu Cẩn.
Trong thoáng chốc đã có không ít những lời ngỏ ý mong muốn được hợp tác đã bay vào hòm thư của Vu Cẩn, họ nhao nhao muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác với cô ấy.
Vu Cẩn thấy phiền phức nên rất muốn từ chối.
Ôn Chỉ Văn biết được thì lập tức ngăn cản. Vốn dĩ trò chơi này đã miễn phí nhưng vẫn phải bảo đảm số lượng nhiều người chơi, việc bảo trì trang web cũng tốn chỉ phí, lẽ nào có tiền lại không muốn kiếm, tự mình ngã ngửa sao?
Dưới sự đề nghị của Ôn Chỉ Văn, đồng thời vẫn giữ trò chơi ở trạng thái thử nghiệm nhưng cuối cùng Vu Cẩn vẫn nhận một số quảng cáo đáng tin khác.
Dù là như thế nhưng khoản thu nhập từ quảng cáo là không thể xem thường.
Mà hạng mục này cũng được xem như Ôn Chỉ Văn đã có đóng góp vào nên Ôn Chỉ Văn rất có cảm giác thành công.
Đến lúc ăn cơm vào buổi tối, cô đã không nhịn được mà nhắc đến chuyện này với Vu Hoài Ngạn.
Nói qua nói lại, cô lại tâm huyết dâng trào nói: "Ông xã, anh xem mảng internet này không phải còn có rất nhiều không gian để phát triển? Anh không cân nhắc phát triển ở lĩnh vực này sao?"
Vu Hoài Ngạn ngạc nhiên nhìn cô, anh hơi suy nghĩ một lúc: "Đúng là không tệ. Nhưng anh không muốn thay đổi thất thường."
Ôn Chỉ Văn nhìn anh, lại nghe anh nói: "Có thể đầu tư, nhưng bây giờ anh vẫn chưa có suy nghĩ sẽ lập nghiệp ở phương diện này."
Được thôi! Xem ra hiện tại chồng của cô vẫn muốn tiếp tục cố gắng cày cấy ở ngành nghề sản xuất điện thoại này.
Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn cả.
Nhưng nói đến đầu tư, Ôn Chỉ Văn lại nghĩ đến Cố Hiểu Phương bên kia.
Họ đều làm về trò chơi, Cố Hiểu Phương muốn làm cũng không phải chỉ duy nhất một trò chơi nhỏ mà là cả một trang web trò chơi, hiện tại đoàn đội của họ đang bắt đầu khai thác mấy trò chơi như đánh cờ trực tuyến.
Thành công của Vu Cẩn bên này đã tiêm cho Cố Hiểu Phương một liều thuốc trợ tim, khiến anh ấy có niềm tin và mong chờ rất lớn vào tương lai.
Thế là anh ấy đã thường xuyên lôi kéo Vu Cẩn trò chuyện và thảo luận.
Ôn Chỉ Văn phát hiện gần đây tần suất Vu Cẩn tìm cô tán gẫu đã giảm đi không ít, sau khi hỏi mới biết được thì ra cô ấy đang bận rộn trò chuyện với Cố Hiểu Phương.
Ôn Chỉ Văn còn cảm thấy hai người họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, thế là không nhịn được quay lại nói đùa với Vu Hoài Ngạn: "Em cảm thấy Tiểu Cẩn giống như gặp được tình yêu của cô ấy vậy. Gần đây cô ấy cũng không tìm em tán gẫu nữa."
Ôn Chỉ Văn cảm thấy Vu Hoài Ngạn nhất định sẽ hỏi người đó là ai, nhưng không ngờ anh lại hỏi: "Vậy còn em?"
Vừa nghe xong Ôn Chỉ Văn còn chưa kịp phản ứng, cô nghi ngờ nhìn về phía anh: "Em cái gì cơ?"
Vu Hoài Ngạn không nhanh không chậm nói: "Tình yêu của em thì sao?"
Ôn Chỉ Văn rốt cuộc cũng hiểu ý anh: "..." Me nó! Có phải cô lại vừa đào hố chôn mình không?
Người đàn ông này ở không đi gây sự đúng không?
Nhưng để không phá hư tình cảm vợ chồng, Ôn Chỉ Văn lườm anh, giả vờ giận dỗi nói: "Ông xã, anh đã biết còn cố hỏi làm gì?"
Vu Hoài Ngạn nghiêm túc nhìn biểu cảm trên mặt cô, trong thoáng chốc anh thật sự không biết cô đang nói thật hay nói dối.
Chỉ là cô gái này từ trước đến nay thường xuyên lật mặt, nói lời bịa đặt không hề chớp mắt nên đến cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng chỉ co giật khóe miệng.