Đảo mắt thời gian đã đến tết Nguyên Đán.
Bên ngoài trời vừa đổ một trận tuyết, khắp nơi được bao phủ một lớp áo bạc.
Thời tiết lạnh lẽo nên Ôn Chỉ Văn cũng không thích bước chân ra đường.
Bình thường nếu đến mùa đông, phần lớn thời gian cô đều làm một con mèo ngoan ngoãn ở trong nhà, nếu không cần thiết cô chắc chắn sẽ không bước ra cửa.
Dịp tết Nguyên Đán chỉ được nghỉ một ngày, công ty của Vu Hoài Ngạn làm theo chính sách nên cũng chỉ có một ngày nghỉ.
Cũng khó có được một ngày nghỉ nên buổi sáng hai người họ vẫn nằm trên giường như thế.
Buổi chiều hẹn hò nhau ra ngoài ăn một bữa cơm để cảm nhận chút không khí đón tết đầu năm.
Ăn cơm chiều, xem phim xong đi ra ngoài thì thời gian vẫn còn rất sớm.
Tuy bình thường Ôn Chỉ Văn không muốn đi ra ngoài nhưng lúc này cũng đã đi ra nên cô không muốn trở về sớm. Lúc lái xe đi được một đoạn, cô nhìn thấy hai bên đường có không ít xe đã dừng lại, Ôn Chỉ Văn vội vàng hỏi Vu Hoài Ngạn: "Có phải ở đây sẽ có sự kiện gì không? Chúng ta cũng đi xem thử nhé!"
Với yêu cầu của cô, Vu Hoài Ngạn không có bất kỳ ý kiến gì.
Anh chuyển tay lái, xe lập tức chạy vào con đường kia, chỉ nhìn thấy kiến trúc hai bên đường được trang trí bằng rất nhiều đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ.
Đây là... con phố quán bar?
"Thì ra là quán bar! Thảo nào lại náo nhiệt đến vậy!" Ôn Chỉ Văn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn ngó mấy lần, sau đó cô nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt lấy tay phải của Vu Hoài Ngạn: “Chúng ta đi chơi nhé!"
Đến đây đã lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa từng đến quán bar ở thành phố Bắc.
"Thật sự muốn đi?" Vu Hoài Ngạn hỏi.
"Muốn!" Ôn Chỉ Văn gật đầu lia lịa
Vu Hoài Ngạn quét mắt nhìn bên ngoài, sau đó anh vẫn đồng ý: "Được rồi! Nhưng đến quán bar nào thì do anh chọn.”
Ôn Chỉ Văn không có ý kiến với đề nghị này, đến quán bar nào mà không giống nhau. Vu Hoài Ngạn chở Ôn Chỉ Văn đến quán bar của một người bạn anh mở và anh đã từng đến.
Bên trong đó không tệ, không gian cũng sạch sẽ.
Nhưng có một việc Vu Hoài Ngạn không dự đoán được. Đã nửa trăm trôi qua, quán bar trước đây đã trở nên náo nhiệt hơn trong ấn tượng của anh rất nhiều.
Khi anh vừa bước vào cửa thì đập vào mắt trước tiên chính là những ánh đèn laser xanh tím và cả tiếng nhạc to lớn đập mạnh vào màng nhĩ.
Bên trong vô cùng xa hoa trụy lạc, trên sản nhảy nam nữ tha hồ vặn vẹo.
Vu Hoài Ngạn lập tức nhíu mày.
Thế nhưng Ôn Chỉ Văn lại vô cùng hào hứng, cô tò mò quan sát xung quanh của quán bar, cô cảm thấy ngoại trừ quần áo trên người của mọi người có thể nhìn ra được hơi thở thời đại này ra, thì tất cả ở nơi này hầu như không khác gì với thời đại sau này.
Vu Hoài Ngạn ngạn sợ lạc Ôn Chỉ Văn trong đám đông nên anh nắm tay cô rất chặt.
Nhưng Ôn Chỉ Văn lại đột nhiên kéo lấy tay anh, áp sát lại gần tai anh nói: "Em muốn đi nhà vệ sinh."
Vu Hoài Ngạn cũng không yên tâm để một mình cô đi nên gật đầu: “Anh đi với em."
Sau khi tìm được vị trí của nhà vệ sinh, Vu Hoài Ngạn để cô tự bước vào, còn anh thì đứng bên ngoài chờ đợi.
Dáng người Vu Hoài Ngạn cao lớn, thẳng tắp, khí chất nổi bật, dù đứng dưới ánh sáng hơi mờ mịt đi chăng nữa vẫn rất thu hút ánh mắt của người khác.
Anh đã đứng như thế chỉ trong giây lát nhưng có không ít các cô gái đã đến bắt chuyện với anh, Vu Hoài Ngạn cũng chỉ lễ độ từ chối từng người một.
Đột nhiên anh cảm thấy hối hận khi đồng ý đưa Ôn Chỉ Văn đến quán bar.
Vu Hoài Ngạn nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, anh quyết định sẽ ở lại đây nhiều nhất là một giờ, sau đó sẽ lập tức đưa Ôn Chỉ Văn về nhà ngay.