Tuy người đàn ông này đã say rượu nhưng sức lực của anh rất lớn, Ôn Chỉ Văn không những không tránh ra được, mà ngược lại cô càng bị anh kìm chặt hơn...
Một giây sau, Vu Hoài Ngạn đột nhiên áp sát lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau đó vươn tay nhéo mũi cô, nói: "Em phải ngoan!"
Trong hô hấp của anh còn mang theo hơi rượu nhưng lại không hề khó ngửi.
Trong đầu Ôn Chỉ Văn giống như muốn nổ tung.
Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này sau khi say lại không ngoan ngoãn thế này.
Còn bảo cô phải ngoan ngoãn?
Rõ ràng chính anh mới phải ngoan ngoãn, biết chưa?
Nhiệt độ trong quán bar khá cao, gương mặt Ôn Chỉ Văn dần dần nóng lên, cô nhịn không được quay mặt sang chỗ khác.
Thế nhưng chỉ một giây sau đó, Vu Hoài Ngạn đã mạnh mẽ quay mặt cô trở về, tựa vào trán anh. Ôn Chỉ Văn bị anh làm cho không còn cách nào, lúc đầu cô cũng định từ bỏ ý định vùng vấy nhưng lại cảm thấy rất tức giận.
Thế là cô không cố gắng rút tay mình ra nữa, mà luồn tay vào bên trong áo của anh, bóp lấy eo anh, thấp giọng cảnh cảo anh, nói: "Anh không được quá đáng nhé!"
Nhưng có dọa thế nào cũng không có tác dụng, Vu Hoài Ngạn vẫn như vậy, anh muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Ôn Chỉ Văn đành phải dùng lời nói ngon ngọt dụ dỗ anh, sau đó người đàn ông Vu Hoài Ngạn này mới chịu dừng lại, anh yên tĩnh lại, chỉ nhắm mắt dựa vào cô.
Giải quyết xong một trận này, Ôn Chỉ Văn quả thực đã mệt đến mồ hôi đầy đầu.
*
Qua hơn nửa giờ sau, rốt cuộc Thang Linh Na cũng đã đến.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thang Linh Na, Ôn Chỉ Văn thật sự không dám tin vào mắt mình.
Hình tượng người vợ hiên mẹ tốt người xưa đã được thay đổi, cách ăn mặc của này của cô ấy cũng vô cùng già dặn, khí chất nhu hòa đã thay bằng cứng cỏi, nhìn cô ấy hiện tại và quá khứ giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Dù phải bước chân vào những nơi giải trí như quán bar thế này nhưng Thang Linh Na lại chưa hề nhíu mày, trong ánh mắt không hề có chút gợn sóng nào, nhìn qua vô cùng chững chạc.
Thang Linh Na nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, cô ấy cười một tiếng chào hỏi.
Thấy được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Ôn Chỉ Văn, Thang Linh Na sờ lên tóc mình, cười nói: "Em thấy chị đã thay đổi rất nhiều so với trước kia sao?"
Ôn Chỉ Văn lấy lại tinh thần, cô cũng cười: "Quả thật là rất khác, từ đầu em cũng không nhận ra chị."
"Con người sẽ không ngừng thay đổi" Thang Linh Na nói.
Ôn Chỉ Văn rất đồng ý với điều này, cô cũng gật đầu.
Mặc dù lúc này nội dung của nguyên tác đã bị lệch đi rất xa, cách xa vạn dặm nhưng Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy Thang Linh Na thay đổi là có gì không đúng.
"Đúng rồi, anh họ đang ở kia!" Ôn Chỉ Văn chỉ: "Anh ấy uống nhiều lắm."
Thang Linh Na nhìn đến Tiết Kỳ, sau đó lại nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang ôm lấy một cánh tay của Ôn Chỉ Văn thì hơi ngại: "Tiết Kỳ đã lôi kéo Vu Hoài Ngạn uống sao? Thật sự ngại quá...
"Cũng không có gì đâu." Ôn Chỉ Văn không nói nhiều, cô chỉ hỏi: "Chị có muốn tìm người đến giúp không?”
Tiết Kỳ đã hoàn toàn gục ở đây, với một mình sức lực của Thang Linh Na đoán chừng là không thể đỡ nổi anh ấy.
"Không cần đâu. Chị có dẫn người theo." Thang Linh Na quay đầu lại phía sau, vẫy tay với một người đàn ông trẻ tuổi không biết đã được hai mươi tuổi chưa: "Tiểu Trương, ở đây!"
Thấy Ôn Chỉ Văn cũng nhìn sang, Thang Linh Na giải thích một câu: "Tiểu Trương là nhân viên của nhà hàng nhà chị, vừa khéo cậu ta cũng ở gần đây, trước khi đến đây chị đã gọi điện thoại cho cậu ta đến giúp."
Ôn Chỉ Văn khẽ gật đầu, cô không quá để ý chuyện này.
Cô cảm thấy Thang Linh Na rất chu đáo, có người hỗ trợ đương nhiên là chuyện tốt.
Thang Linh Na và Tiểu Trương cùng nhau đỡ Tiết Kỳ từ trên mặt bàn, hai người vịn lấy hai bên cánh tay kéo anh ấy ra ngoài.