Cô vừa dứt lời đã thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi người xuống.
Ôn Chỉ Văn mò được một chiếc gối khác, cái mông phải xê dịch ra phía sau, cô cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
"Em nói xeml" Anh cố ý dựa sát vào tai cô nói bằng giọng tức giận.
Ôn Chỉ Văn sợ người đàn ông này tìm cách trả thù cô nên mới vội vàng nói: "Anh cẩn thận, kẻo mẹ lại xuống lầu lần nữa!"
Lời này vừa dứt, Ôn Chỉ Văn bỗng nhiên bị ôm ngang người lên.
Cô lập tức mất đi trọng tâm, bị dọa sợ phải nhanh chóng ôm chặt cổ anh.
Từ trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng cười trầm thấp, một bàn tay rảnh rỗi của Ôn Chỉ Văn đánh vào người anh: "Anh mau buông em xuống!"
"Bây giờ biết sợ rồi à?" Anh hỏi.
"Em sai rồi, em sai rồi" Ôn Chỉ Văn thừa nhận lỗi.
"Trễ rồi." Sau khi Vu Hoài Ngạn ném lại câu này đã nhanh chóng ôm cô bước lên lầu. Ôn Chỉ Văn giấy giụa cũng không có kết quả, cô dứt khoát cúi đầu cắn lên cổ anh.
Nếu thật sự bị người bắt gặp thì cứ để một mình Vu Hoài Ngạn mất mặt, dù sao cô cũng không biết gì cả.
*
Ban ngày Vu Hoài Ngạn đều bận rộn ở công ty nhiệm vụ bau bạn với Tạ Thục Anh đương nhiên sẽ rơi lên đầu Ôn Chỉ Văn.
Tạ Thục Anh cũng đã đến đây, nếu cứ ở trong nhà cũng không hay lắm, vì vậy mấy ngày nay mẹ chồng nàng dâu đều cùng nhau ra ngoài đi dạo phố rất nhiều.
Ngoại trừ chỉ mua mua mua ra, Ôn Chỉ Văn còn dẫn Tạ Thục Anh đến salon mát xa mặt.
Không thể không nói, cách phục vụ ở salon làm đẹp càng ngày càng tốt hơn.
Thông thường cứ cách một đoạn thời gian Ôn Chỉ Văn lại đến đây thư giãn một lần.
Chuyện Tạ Thục Anh về đây không che giấu hàng xóm, cộng thêm việc bà thường xuyên đi ra ngoài với Ôn Chỉ Văn nên khó tránh khỏi sẽ bị các hàng xóm nhìn thấy.
Tạ Thục Anh chưa từng ở đây nên không hề quen biết với các hàng xóm xung quanh, lúc đụng phải họ, bà cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Chẳng qua có một ngoại lệ. Đó chính là mẹ Tiết.
Mấy ngày nay, trong nhà mẹ Tiết xảy ra không ít chuyện, bà ấy suốt ngày bận bịu trông chừng cháu trai nên cũng không thường đi ra ngoài, khi biết được tin Tạ Thục Anh đến đây cũng đã là vài ngày sau đó.
Vừa biết được tin tức này, mẹ Tiết lập tức dẫn theo hai cháu trai của mình đến trước cửa nhà họ Vu.
Phải biết rằng bà ấy đã trông đợi ngày Tạ Thục Anh đến đây lâu lắm rồi.
Dù mẹ Tiết rất thích phân cao thấp với Tạ Thục Anh nhưng đúng là đã lâu không gặp nhau nên vẫn có chút nhớ đối phương.
Mặt khác chính là, bà ấy trông ngóng Tạ Thục Anh nhanh chóng quay về đây để có dịp được nhìn thấy cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu giữa Tạ Thục Anh và Ôn Chỉ Văn. Ôn Chỉ Văn là một cô vợ không có dáng vẻ của một nàng dâu, bà ấy cảm thấy tốt nhất phải có người đến dạy dỗ cô.
Ngoài cửa, mẹ Tiết đang ôm một cháu trai trong cặp song sinh đứng trước, bảo mẫu ôm cháu trai còn lại im lặng đứng phía sau.
Mẹ Tiết háo hứa nhấn chuông cửa. Trong phòng khách, vừa khéo Ôn Chỉ Văn lại đang đứng gần cửa nhất, cô cũng tiện đó bước đến mở cửa.
Cửa vừa được mở đã phải đối diện với gương mặt của mẹ Tiết.
Mẹ Tiết bỗng nhiên nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, biểu cảm trên mặt bà ấy lập tức cứng ngắc, sau đó bắt đầu hất cao cái cằm, nói: "Nghe nói mẹ chồng cháu trở về? Dì đến thăm bà ấy."
"Dì họ đến rồi à, mau vào trong đi!" Ôn Chỉ Văn nghiêng người cho họ bước vào trong nhà.
Lúc họ bước vào nhà, Ôn Chỉ Văn tiện thể quay đầu vào trong hô lên: "Mẹ, dì họ đến ạ."
Tạ Thục Anh nghe thấy mẹ Tiết đến đây thì không quá bất ngờ, bà đứng lên từ trên ghế sofa, nhìn về phía mẹ Tiết đang ôm cháu trai, nói: "Bà đến rồi à?"
Mẹ Tiết hừ một tiếng, biểu cảm không dễ nhìn: "Bây giờ bà cũng ra vẻ quá đấy, trở về cũng không thèm đến thăm tôi? Tôi vẫn phải tu mình tìm đến cửa?"