"Vừa đến đây còn chưa được mấy ngày, đang chuẩn bị ngày mai đi thăm bà đây." Tạ Thục Anh giải thích một câu, vừa nhìn thấy cặp song sinh thì cười nói: "Đây chính là hai cháu trai của bà sao? Đã lớn thế này rồi? Nhìn dáng vẻ này! Khỏe mạnh, kháu khỉnh, vẫn là được nuôi rất tốt."
Nghe thấy mấy lời này, cuối cùng biểu cảm trên mặt mẹ Tiết mới dễ chịu lại chút ít.
"Cũng tạm thôi. Cũng chỉ lớn hơn cháu gái bà một hai tháng." Mẹ Tiết ôm cháu trai ngồi xuống ghế sofa, nhìn khắp bốn phía: "Cháu gái của bà đâu? Không dẫn theo à?"
"Đứa bé vẫn còn nhỏ nên không dẫn theo." Tạ Thục Anh nói.
Mẹ Tiết nghe vậy, bà thả cháu trai đang ôm trên tay mình xuống để cậu bé tự mình đứng trên sàn nhà bước đi, đồng thời còn nói: "Đúng là như vậy. Bé gái ấy mà, cũng không thể rắn chắc bằng bé trai được."
Tạ Thục Anh: “..."
Bà biết ngay mẹ Tiết chắc chắn sẽ nói mấy lời đâm thọc thế này mà.
Ban đầu Tạ Thục Anh vốn dĩ còn muốn ôm đôi song sinh này vào tay, nhưng lúc này bà dẹp bỏ ý định này, bà chỉ bước đến gần nhìn và khen vài câu qua loa là được.
Còn về phần khác, Tạ Thục Anh chỉ xem như nghe không hiểu ý bà ấy.
Nói chuyện với những người như mẹ Tiết này không nên quá tích cực, nếu càng đi trái hướng với bà ấy, bà ay lại càng hưng phấn hơn.
Ôn Chỉ Văn nhìn thấy đôi song sinh bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo trong phòng khách thì lông mày không kìm được cau lại. Cô hơi lo lắng nói với dì họ: "Di họ, dì có thể cẩn thận trông chừng mấy đứa bé không? Trong phòng khách đầy bàn ghế, cẩn thận để mấy đứa bé đụng trúng."
Con nít bị đụng trúng bị thương thì không tốt.
Ngoài ra, Ôn Chỉ Văn cũng sợ mẹ Tiết sẽ giận chó đánh mèo lây sang họ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mẹ Tiết nghe thấy lời này của Ôn Chỉ Văn thì khó chịu, nhưng sau đó nhìn thấy phòng khách đúng là có không ít bàn ghế như lời Ôn Chỉ Văn nói, bà ấy cũng sợ cháu mình sẽ bị thương nên nhanh chóng ôm lấy cháu trai mình trở về. "Vậy thì không thể để đụng trúng cháu trai bảo bối của tôi!" Mẹ Tiết nói, bà ấy còn thuận miệng nhắc nhở bảo mẫu: "Cô cũng ôm Tiểu Mao lại đi, đừng để thằng bé bị đụng trúng."
Sau khi ôm cháu trai mình về, mẹ Tiết giống như rất phiền muộn nói: "Ôi, thật sự rất khó trông nom hết ba đứa cháu trai, tôi không thể dẫn cả cháu trai lớn của tôi đến được, thằng bé đã đi đến nhà trẻ từ sáng sớm, nếu không có lẽ tôi đã mệt chết rồi."
Lại đâm chọt, khoe khoang cháu trai của mình.
Tạ Thục Anh dứt khoát nói theo bà ấy: "Đúng vậy! Cháu trai đúng là hơi khó trông. May mắn Điềm Điềm nhà chúng tôi rất ngoan ngoãn, không khó trông chút nào."
Mẹ Tiết co giật khóe miệng, con mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Thục Anh, giống như bà ấy đang đánh giá xem lời vừa rồi của Tạ Thục Anh là thật lòng hay giả dối.
"Điềm Điềm đúng là rất ngoan ngoãn!" Ôn Chỉ Văn cũng nói theo Tạ Thục Anh: "Đúng rồi mẹ, dì họ còn chưa từng nhìn thấy Điềm Diem nhỉ? Không phải mẹ có mang theo một số ảnh chụp của Điềm Điềm sao? Con đi lấy xuống cho dì họ xem nhé!”
Nói xong, cô chớp mắt với Tạ Thục Anh. Tạ Thục Anh nhịn không được cười, bá cũng chỉ gật đầu, nói: "Ừ, con đi lấy xuống đây!"
Lấy ảnh chụp xuống cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, Ôn Chỉ Văn đã nhanh chóng cầm ảnh chụp xuống, tiện tay đưa cho mẹ Tiết.
Cô cười nói: "Di họ, dì xem đi!"
Ảnh chụp cũng đã được đưa đến, mẹ Tiết không thể không xem, bà ấy đành phải nhận lãy.
Đúng là đứa bé gái trong ảnh chụp rất không tệ, dáng vẻ xinh đẹp, rất đáng yêu.
Nhưng dù như vậy thì thế nào? Dù có đáng yêu thì vẫn là cháu gái, thế nhưng bà ấy lại có đến ba cháu trai.