Nếu thế giới này giống với thế giới kiếp trước của cô, vậy giá nhà đất ở Bắc Kinh sẽ bắt đầu tăng cao từ sau năm 2010. từ giờ đến lúc ấy cách nhau mười mấy năm, đó là một khoảng thời gian khá dài.
Ôn Chỉ Văn do dự không chừng, đột nhiên nghĩ tới còn có một loại bất động sản mà cô có thể mua ——
Đó chính là tứ hợp viện!
Cô nhớ rõ, ở thế giới kia của cô, thời điểm tổ chức thế vận hội Olympic năm 2008. tứ hợp viện ở Bắc thị đã tăng mạnh lên tới hàng trăm triệu.
Đầu tư vào loại bất động sản này thu được lợi nhuận khổng lồ như thế, nếu không phải là chuyện thật sự đã xảy ra thì ai có thể nghĩ đến?
Hơn nữa quyển tiểu thuyết này viết theo tuyến thời gian của hiện thực, vậy những điều ở thế giới kia của cô hẳn cũng sẽ xảy ra trong thế giới này.
Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng kích động, nói làm liền làm, bắt đầu tìm nhà ở khắp nơi.
Hành động của Ôn Chỉ Văn lớn như vậy, tất nhiên là không thể lừa gạt được Vu Hoài Ngạn.
Thời điểm Vu Hoài Ngạn đi công tác trở về, vừa vặn gặp được Ôn Chỉ Văn đang nói chuyện với người môi giới bất động sản, hai người nói chuyện đến khí thế ngất trời, hơn nữa cũng hẹn nhau là ngày mai đi xem phòng.
Vu Hoài Ngạn ở bên cạnh mặc không lên tiếng nghe cô nói xong, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau khi chờ cô treo điện thoại, mới hỏi: "Em muốn tìm nhà?"
Anh còn cảm thấy rất bất ngờ.
Trước khi anh đi công tác cũng không phát hiện ra cô có ý tưởng này?
Cho nên nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà nếu cô thật sự muốn dọn sang nhà mới, cũng không phải không được.
Vu Hoài Ngạn nghĩ ngợi, mở miệng nói: "Em muốn dọn đi đâu? Anh có một người bạn ở bên chỗ Lệ Tinh Hoa Viên, nếu em thích, chúng ta cũng mua một phòng ở đó?"
Hoa viên lệ tinh là một trong những khu nhà thuộc loại phòng bán ra bên ngoài nổi tiếng nhất ở Bắc thị.
Ôn Chỉ Văn nghe vậy, vẻ mặt coi tiền như rác mà liếc nhìn Vu Hoài Ngạn một cái: "Có phải anh bị ngốc không, nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à? Tại sao phải đi Lệ Tinh Hoa Viên mua phòng?”
Vu Hoài Ngạn: ”..."
Đây không phải là anh dựa theo trạng thái tiêu xài hằng ngày của cô, nghĩ rằng cô sẽ thích loại địa phương kia sao?
Anh suy nghĩ cho cô, vậy mà cô còn mắng anh ngốc?
Vu Hoài Ngạn tức đến cười, đem người túm lại dạy cho một trận.
Hai vợ chồng náo loạn trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn đẩy anh ra, nhịn không được xin tha: "Em sai rồi, em sai rồi. Nhà chúng ta đang ở khá tốt, em không muốn dọn đi đâu cả. Em xem phòng ở là để đầu tư, đầu tư đó anh có hiểu không?!"
Rốt cuộc Vu Hoài Ngạn cũng chịu buông tha cô: "Hử? Chuẩn bị đầu tư thế nào?"
Nói đến vấn đề này, Ôn Chỉ Văn liền vô cùng hứng thú: "Em chuẩn bị đi mua tứ hợp viện."
Tứ hợp viện?
Vu Hoài Ngạn nhướng mày, chỗ đó không được tốt lắm, mùa đông không có máy sưởi, đi WC còn phải chạy tới nhà vệ sinh công công cách mấy trăm mét. Đầu tư tứ hợp viện, mệt cô có thể nghĩ ra.
Vẻ mặt của Vu Hoài Ngạn không hề che giấu ý diễu cợt cô, Ôn Chỉ Văn thấy được nên có chút tức giận.
"Như em được gọi là đầu tư có tâm nhìn xa, anh có hiểu hay không?" Ôn Chỉ Văn nhịn không được hét lên.
Tên đàn ông thúi này không có mắt nhìn gì cả, chờ sau này tứ hợp viện tăng giá trị, xem anh có bội phục cô sát đất hay không.
Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô giống như con mèo do móng vuốt, châm chước nói: "Ừm, em vui vẻ là được."
Thuận tiện còn nhịn không được cười một tiếng.