"Thật vậy chăng? Em có chút muốn thử nghiệm phương pháp này!" Điền Hân nói.
"Vậy em phải đến Thái Lan mới có thể trải nghiệm được." Ôn Chỉ Văn cười nói.
Hai mắt Điền Hân sáng lên, nhìn về phía Ôn Chỉ Văn, hưng phấn mà nói: "Chúng ta đi Thái Lan di
Ôn Chỉ Văn: "?"
"Trên đường cái không phải là chỗ nào cũng đều quảng cáo du lịch Singapore 10 ngày hay sao? Chúng ta có thể đi thử xem." Điền Hân nói.
Du lịch 10 ngày tại Singapore là hình thức du lịch cao cấp nhất hiện nay ở trong nước, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.
Nhưng hiện tại Điền Hân kiếm được lời, liên không thèm để ý tới chút tiền đi du lịch này.
Huống chỉ, các cô còn có thể ra nước ngoài để trải nghiệm một phen, nhìn xem các tiệm uốn tóc của bên đó như thế nào, thuận tiện học hỏi các kinh nghiệm của họ để áp dụng cho tiệm uốn tóc của mình!
Cái miệng nhỏ của Điền Hân khép mở không ngừng.
Ôn Chỉ Văn thành công bị cô ấy tác động, trong lòng cũng lung lay theo.
Nhưng vấn đề trước mắt là, cô làm sao có thể bỏ chồng ở nhà, còn mình thì xuất ngoại đi chơi được chứ?
*
Hôm nay, Vu Hoài Ngạn về nhà tương đối sớm.
Ôn Chỉ Văn đang bận rộn ở ngồi ở ghế cắm hoa mới.
Vu Hoài Ngạn liếc mắt một cái nhìn qua, thiếu chút nữa anh không nhận ra.
Sau khi đứng tại chỗ ngây người một hai giây, anh mới nói: "Em cắt tóc?"
Anh vừa lên tiếng, Ôn Chỉ Văn mới phát hiện anh đã trở lại.
Ôn Chỉ Văn đối với kiểu tóc mới của bản thân vẫn rất là hài lòng, liền hỏi anh: "Đẹp không?"
Vu Hoài Ngạn nghiêm túc đánh giá cô trong chốc lát, mới nói: "Đẹp."
Đúng là rất đẹp, tuy nhiên anh vẫn thích bộ dáng để tóc dài của vợ mình hơn, hơn nữa kiểu tóc ngắn này càng khiến cô nhìn trẻ hơn vài tuổi so với thực tế.
Sau đó, anh lại nghe thấy Ôn Chỉ Văn nói: "Anh thấy em có giống với nữ chính trong phim 《 Tên sát thủ này không quá lạnh lùng 》
không?”
Vu Hoài Ngạn nhớ lại một chút, sau đó mới nghĩ ra cô đang nói tới phim điện ảnh nào.
Anh đã từng cùng cô đi xem bộ phim đấy, nhưng anh không thích xem phim điện ảnh, chỉ nhớ rõ lúc đó Ôn Chỉ Văn bị bộ phim làm cho cảm động đến mức khóc rối tỉnh rối mù, anh lại là bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Tuy nhiên, anh có nhớ mang máng, hình như nữ chính là một cô bé mới 12 tuổi?
Tức khắc Vu Hoài Ngạn liền trâm mặc.
Yên lặng nói cho chính mình, nhìn quen là tốt rồi, lấy cái này để triệu tiêu tia tội lỗi được sinh ra ở đáy lòng mình.
Ôn Chỉ Văn cũng không để ý đến trạng thái trầm mặc của anh, mà là hỏi: "Sao hôm nay anh trở về rất sớm?"
"Công ty không có việc gì cần xử lý." Vu Hoài Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ừm." Ôn Chỉ Văn đem bình hoa đã được cắm xong đặt ở trên bàn chỗ trước mặt anh. Vu Hoài Ngạn nhìn bình hoa, đem tâm mắt lại chuyển qua tay cô, đột nhiên nói: "Có chuyện này..."
"Hử?" Ôn Chỉ Văn chờ anh nói tiếp.
"Tháng sau anh phải đi đến nước Mỹ công tác một chuyến." Anh mở miệng.
Ôn Chỉ Văn nghe vậy mở to hai mắt nhìn.
Lúc trước, tuy rằng Vu Hoài Ngạn cũng hay phải đi công tác, nhưng trên cơ bản đều là đi quanh các tỉnh lân cận ở trong nước, đây vẫn là lần đầu tiên anh xuất ngoại.
Đột nhiên Ôn Chỉ Văn nhớ tới trong nguyên văn cũng có một đoạn giống như vậy.
Hình như Vu Hoài Ngạn phải xuất ngoại đi công tác, nguyên chủ chịu không được, lần đầu tiên đến công ty của Vu Hoài Ngạn náo loạn một hồi, chính là chuyện này bị làm to đến mức ngay cả nam nữ chủ cũng biết.
Khi đó hình như nam nữ chủ cũng có một chút mâu thuẫn, kết quả nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của nguyên chủ như vậy, ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, ngược lại khiến bọn họ lại hòa hảo với nhau...
Tuy nhiên điều này cũng không liên quan gì đến Ôn Chỉ Văn.