Cô giật giật môi, nhìn về phía Ôn Chỉ Văn nói: "Tiểu Ôn, em thật giỏi."
Ôn Chỉ Văn: "?"
Nhưng hiểm nhiên là Thang Linh Na không định nói tiếp, mà thay đổi chủ đề: "Chị muốn làm tóc, ở chỗ của các em có tiến cử kiểu tóc nào cho chị không?"
Điền Hân vội vàng gọi một thợ cắt tóc đến, để cô ấy đi phục vụ cho Thang Linh Na.
"Đây là Tiểu Mai, là thợ cắt tóc có tay nghề đặt biệt tốt trong tiệm uốn tóc của chúng em, chị có yêu cầu gì thì cứ nói với cô ấy là được." Điền Hân nói với Thang Linh Na.
"Đây là chị dâu của Chỉ Văn, tới lúc tính tiền, nhớ tính ưu đãi cho chị ấy nhé!" Lời này là nói với Tiểu Mai.
Thang Linh Na nói cảm ơn, rồi đi theo thợ cắt tóc đi thảo luận kiểu tóc phù hợp.
Ôn Chỉ Văn nhìn theo bóng dáng của Thang Linh Na, chỉ cảm thấy cô ấy rất kỳ quái.
May mắn là cô không biết Thang Linh Na đang suy nghĩ cái gì.
Nếu là Ôn Chỉ Văn biết Thang Linh Na đang có một đống suy đoán lớn về bản thân mình, nhất định cô sẽ sửa lại suy nghĩ của cô ấy cho đúng:
Thỉnh chị cứ kiên trì với suy nghĩ lúc trước của mình, cô chả có cảm giác tội lỗi gì cả, mà cô rất yên tâm thoải mái mà tiêu tiền của Vu Hoài Ngạn...
*
Thang Linh Na đi làm tóc,
Điền Hân và Ôn Chỉ Văn thay đổi chỗ nói chuyện.
Điền Hân có chút lo lắng hỏi: "Chuyện chúng ta vừa nói sẽ không bị chị dâu của chị nghe thấy chứ?”
"Yên tâm, không có, chỉ có câu cuối cùng của em nói với âm lượng hơi to chút mà thôi." Ôn Chỉ Văn nói một cách khẳng định.
Vừa mới rồi các cô đang thảo luận về một số việc kinh doanh, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn chú ý nói chuyện với giọng nói rất nhỏ.
Bằng không, cứ lớn tiếng nói về công việc kinh doanh của mình cho mọi người biết thì đúng là quá ngốc mà.
"Vậy là tốt rồi." Điền Hân vỗ bộ ngực, yên tâm. Sau đó lại bắt lấy tay của Ôn Chỉ Văn hỏi: "Cho nên chị Chỉ Văn, chị có đồng ý không? Mau trả lời là chị đồng ý đi! Cầu xin chị đấy!"
Ôn Chỉ Văn không thắng nổi sự năn nỉ ỉ ôi của Điền Hân, đành phải gật đầu: "Nhưng chị cũng phải nói trước, chị sẽ không tham dự quá nhiều."
Cô chỉ đơn giản là một người tham mưu, còn các hoạt động gì đó, cứ giao cho Điền Hân phụ trách.
Nói như vậy, kể cả cô có được chia hoa hồng với tỉ lệ thấp một chút cũng không sao.
Điên Hân làm việc khiến cô hoàn toàn yên tâm.
Hai người lại bàn luận với nhau ve ngành làm đẹp ở Bắc thị.
Đối với việc này, Ôn Chỉ Văn khá có tự tin, bởi vì hầu như cô chưa nhìn thấy một nhà nào cung cấp dịch vụ giống thẩm mỹ viện ở hiện đại.
Cho dù có, thì thẩm mỹ viện đó cũng chỉ dừng lại ở việc cung cấp dịch vụ chăm sóc đơn giản cho khách hàng mà thôi, đến các dụng cụ chăm sóc chuyên dụng về làm đẹp cũng không có.
Sau một thời gian Ôn Chỉ Văn đi tìm kiếm, cũng đã hết hy vọng đối với thẩm my viện ở thời hiện tại.
Cô rất nhớ các loại mát xa của thẩm mỹ viện thời sau, chủ yếu là do mỗi ngày cô đều nằm ở nhà hoặc đi dạo phố, sau một ngày cũng cảm thấy rất mệt mỏi, cần phải ấn huyệt xoa bóp cơ thể.
Hai người thuận tiện nói vê vấn đề mát xa.
Lúc các cô mở tiệm uốn tóc, cũng là dùng phương pháp mát xa thủ công để phục vụ cho khách hàng, tuy nhiên về sau muốn phát triển hơn về ngành làm đẹp, nên Điền Hân rất hứng thú với các phương pháp mát xa cơ thể.
"Trước đó chị có... Ách, nghe nói ngoại quốc có phương thức mát xa cơ thể rất thoải mái, tuy nhiên hiện tại trong nước vẫn chưa lưu hành phương thức mát xa này." Ôn Chỉ Văn nói.