Thất Giới Hậu Truyện

Chương 215: Liệt Hỏa Chân Âm

Ban đầu, hai bên tiếp xúc nhau xem ra như thử thăm dò, thỉnh thoảng lại phát ra hoa lửa.

Giây lát sau, chỗ tiếp xúc dần dần thường xuyên, đóa kỳ hoa đó hệt như một lưỡi đao ánh sáng bén ngót, nhanh chóng chém nát kết giới lửa đỏ.

Hơn nữa, đóa hoa lạ đó đến nơi nào, lửa đỏ liền bị tiêu diệt, khí thế của nó thật không gì ngăn được.

Thiên Lân thấy vậy, trong mắt lóe lên ánh thần kỳ, có tâm trạng muốn phân cao thấp với loại pháp quyết vô cùng lạ lùng do Lục Mị Tà Âm thi triển.

Nhưng chọn lựa pháp quyết ứng phó thế nào khiến Thiên Lân do dự một chút.

Đối với Thiên Lân, do bản thân có một số bí ẩn, khi hắn đối địch rất hay băn khoăn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng bộc lộ ra.

Hiện nay, đối mặt với tiến công của Lục Mị Tà Âm, Thiên Lân có hai chọn lựa, thứ nhất là dùng tà đấu tà, thứ hai là dùng chính áp chế tà.

Cân nhắc tình hình hiện nay, Thiên Lân cuối cùng chọn phương án dùng chính áp chế tà, liền thúc động Liệt Hỏa chân nguyên lần nữa, bố trí lại chín tầng kết giới bao quanh Lục Mị Tà Âm.

Phát hiện được phản kháng của Thiên Lân, tiếng của Lục Mị Tà Âm từ trong kết giới truyền ra.

- Tiểu tử, ngươi có khả năng này chăng?

Sự châm chọc nhanh chóng dâng lên trở lại.

Thiên Lân lãnh đạm nói:

- Đúng thế, ta có bản lĩnh này, không biết ngươi có thể tiếp được hay không thôi.

Hai tay đưa ra trước, Thiên Lân khống chế kết giới lửa đỏ dần dần thu nhỏ, nhanh chóng thu hẹp không gian bên trong còn chừng một trượng.

Cứ như thế, nguyên thần của Lục Mị Tà Âm bị lửa đỏ trói buộc chặt chẽ, mặt tiếp xúc dần dần tăng diện tích, hình thành một tình thế giao kích toàn diện.

Bật cười lạnh lẽo, Lục Mị Tà Âm không hề để ý, đóa hoa lạ do nguyên thần ảo hóa thành giữ nguyên tốc độ vận chuyển cao, sức mạnh tà mị mà quỷ bí vô cùng của nó đang nhanh chóng thiêu hủy sức mạnh lửa đỏ do Thiên Lân phát ra, khiến cho ngọn lửa bên trong kết giới nhanh chóng bị dập tắt, ngọn lửa bên ngoài cuồn cuộn tuôn vào không ngừng, tình hình phảng phất như một vùng xoáy, một hút một đè, cứ như một loại so tài tốc độ và thời gian.

Giao tranh như vậy thì tu vi trở thành quan trọng, tính chất pháp quyết quyết định hướng thắng thua.

Người xem thấy tình hình như vậy, ai nấy đều suy đoán, thật ra ai trong hai người sẽ chiến thắng đây?

Điểm này không dễ nói, bởi vì Lục Mị Tà Âm là cao thủ cảnh giới Quy Tiên, tuy pháp quyết tu luyện đều là bàng môn ngoại đạo, nhưng đẳng cấp của thực lực lại không thể nghi ngờ được.

Về phần Thiên Lân, nhìn vẻ mặt hắn có bộ dạng tự nhiên, nghĩ hẳn cũng nắm chắc nhất định, nếu không hắn cũng tuyệt không ngu xuẩn như vậy.

Nhưng theo tình hình trước mắt, pháp quyết của Lục Mị Tà Âm có tác dụng khắc chế rõ ràng với ngọn lửa của Thiên Lân, mà sao Thiên Lân vẫn sử dụng pháp quyết Liệt Hỏa, điều này không phải là đùa với lửa sao?

Trong lúc mọi người suy tư, tình hình giao chiến xuất hiện một chút biến hóa.

Trước hết, kết giới lửa đỏ do Thiên Lân phát xuất đột nhiên thu nhỏ lại, tốc độ ép vào trong của nó vượt quá tốc độ thôn tính bên trong của Lục Mị Tà Âm, khiến Lục Mị Tà Âm rất bất ngờ, đóa hoa lạ vận chuyển tốc độ cao liền xuất hiện hiện tượng giảm tốc độ.

Sau đó, kết giới lửa đỏ do Thiên Lân phát ra có biến đổi màu sắc một chút, trong màu đỏ rực có một chút màu tím xanh, xem ra rất bình thường, nhưng thực tế lại có bí ẩn bên trong.

- Ồ .. Đáng ghét!

Tiếng kêu thảm đột nhiên truyền đến, người xem nghe thấy đều chấn động trong lòng, lập tức đề cao cảnh giác.

Không ít người trước đây đều cho là ngọn lửa của Thiên Lân không đủ uy hiếp Lục Mị Tà Âm, ai ngờ ý niệm này mới có, tình thế lập tức đảo chuyển, điều này quả thực khiến người ta không cách nào hiểu được, thật ra bên trong có điều gì huyền bí?

Giữa không trung, kết giới lửa đỏa lấp lánh ánh sáng đang càng lúc càng nhỏ, trong kết giới tiếng kêu thảm không ngớt bên tai, Lục Mị Tà Âm toàn lực phản kích, đáng tiếc mọi thứ dường như quá trễ rồi.

Quy Tiên cảnh giới, thân thể bất diệt.

Trong Tu Chân giới, mọi người đều biết chỉ cần bước vào cảnh giới Quy Tiên, nguyên thần liền có thể bất diệt, sự hủy diệt của cơ thể huyết nhục căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào.

Hiện nay, Lục Mị Tà Âm tình trạng giống vậy, tuy lão kêu thảm không ngừng nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ như cũ, trong tình hình phản kích vô hiệu, nhịn không được phải mở miệng tức giận mắng chửi.

- Tiểu tử, ngươi thật tàn độc. Nhưng ngươi không giết được ta, bởi vì ta đã sớm là bất diệt, ngươi không nên uổng phí khí lực như vậy.

Thiên Lân lơ lửng ngoài kết giới, nhìn Lục Mị Tà Âm đang giãy dụa bên trong, cười hơi tà mị nói:

- Nếu ngươi là thể bất diệt, hà tất phải kêu khóc như quỷ gào sói tru đến thê lương như vậy?

Lục Mị Tà Âm rất tức giận, rống lên:

- Im miệng, ta muốn băm vằm ngươi làm ngàn mảnh, để ngươi phải hồn phi phách tán.

Còn đang nói, Lục Mị Tà Âm đột nhiên đảo ngược lại, màu sắc của đóa hoa lạ cánh xanh nhị đỏ biến thành cánh đỏ nhị xanh, trong lúc biến chuyển càng thêm phần chói chang.

Lúc này, một luồng tà khí kinh người tràn ra ngoài, đánh thẳng vào kết giới lửa đỏa do Thiên Lân đang thu nhỏ, giữa hai bên đụng nhau liên tiếp, dao động rất lớn.

Thiên Lân ánh mắt hơi biến, trong lúc ý niệm thay đổi, vẻ mặt của người quan sát chung quanh đều khắc vào trong não mồn một. Điều này khiến hắn đột nhiên ý thức được, bản thân nếu kéo dài càng lâu, khả năng bộc lộ bí mật bản thân càng lớn.

Hiểu được điều này rồi, Thiên Lân bỏ đi suy nghĩ muốn thăm dò Lục Mị Tà Âm, ý chí trong lòng cứng rắn hẳn, một luồng ý niệm giết chết hừng hừng xuất ra hùng dũng, trực tiếp làm cho thế công thêm mạnh, khiến kết giới lửa đỏa hào quang rực rỡ lên, ánh xanh tím lấp lánh nhảy múa, thoáng cái đã giam cầm nguyên thần của Lục Mị Tà Âm tại đó.

Một tiếng rên vang lên, đó hoa lạ do Lục Mị Tà Âm hóa thân đột nhiên ngừng xoay, sức mạnh từ động thành tĩnh tác động vào, khiến lão nguyên khí thương tổn lớn.

Đồng thời, ngọn lửa của kết giới bên ngoài có một luồng sức mạnh âm nhu xâm nhập vào trong nguyên thần, bắt đầu phá hủy hồn phách lão từ bên trong, khiến lão ý thức được nguy hiểm.

Cực lực giãy dụa, Lục Mị Tà Âm rất buồn khi phát hiện được, bản thân mình khi đối diện với luồng sức mạnh thần bí đó của Thiên Lân, nguyên thần liền yếu ớt như người bệnh, không có một chút hy vọng chống cự lại.

Đã phát hiện ra, Lục Mị Tà Âm trong lòng đầy bất cam, kêu rống lên:

- Vì sao như vậy, vì sao? Ngươi cho ta biết đi!

Thiên Lân cười lạnh đáp:

- Nhân quả định mệnh khiến ngươi gặp phải ta, cũng khiến ngươi đi hết con đường sinh mạng. Cáo biệt đi, còn rất nhiều bằng hữu chờ được lên đường, không nên bắt bọn họ chậm trễ.

Ý niệm thoáng động, kết giới thu lại, sức mạnh “Liệt Hỏa Chân Âm” ẩn chứa trong ngọn lửa bộc phát uy lực người ngoài nhìn không thấy, lập tức thiêu hủy nguyên thần của Lục Mị Tà Âm.

Lập tức, không khí chấn động, một luồng sức mạnh âm thầm chấn động lòng người.

Mọi người tuy nhìn không thấy tình hình bên trong kết giới, nhưng lại biết rõ ràng, Lục Mị Tà Âm đã bị Thiên Lân tiêu diệt, cảm giác kỳ quái đó khiến mọi người không khỏi nhìn Thiên Lân với ánh mắt khác.

Tay phải vung lên, Thiên Lân thu lại ngọn lửa, trong không khí không còn gì cả, không chút bóng dáng của Lục Mị Tà Âm.

Quý Hoa Kiệt đến gần, mỉm cười nói:

- Không tồi đó, tuy thời gian hơi lâu một chút nhưng kết quả còn tốt hơn so với ta.

Thiên Lân cười cười, ánh mắt nhìn Hắc Ưng trên mặt đất, điềm nhiên nói:

- Có một số địch nhân không gây uy hiếp, nhưng phải giáo huấn thích đáng. Có một số địch nhân âm độc quỷ bí, thế thì phải xuống tay vô tình. Bây giờ chúng ta đã giải quyết hai địch nhân rồi, hẳn phải xem phản ứng của những người còn lại.

Phát hiện ánh mắt của Thiên Lân, Hắc Ưng thất kinh trong lòng, bất chấp tình trạng hiện nay của thân thể, cố gắng đứng dậy bỏ đi.

Quanh đó, mọi người hoàn toàn không để ý đến, cứ để Hắc Ưng chạy đi xa.

Quý Hoa Kiệt cười nói:

- Có lẽ trong bọn họ có người đã thay đổi chủ ý.

Thiên Lân nói:

- Thế thì tốt quá. Bất quá nhân tâm khó lường, chưa đến Hoàng Hà lòng còn chưa chết, đó chính là căn bản tồi tệ của tính người.

Bốn phía, những người có lòng cướp đoạt U Mộng Lan nghe vậy, ai nấy trong lòng không vui, cảm thấy rất tức giận với sự châm chọc khiêu khích của hai người.

Ma Vu là nhịn không được đầu tiên, quát mắng:

- Tiểu tử thúi, không cần phải nhìn không ra ai hết. Vừa rồi biểu hiện của hai ngươi cũng bất quá miễn cưỡng cho được, không có gì giỏi lắm.

Thiên Lân liếc bà ta, cười tà dị nói:

- Phải vậy chăng, thế thì ngươi còn ngại gì mà không tiến lên thử đi?

Câu hỏi của Thiên Lân hơi kỳ dị đặc biệt, hắn vốn có thù với Ma Vu, hẳn phải chủ động tìm cừu mới đúng.

Nhưng hiện nay biểu hiện của hắn bình thản, phảng phất không thèm để ý chút nào, thật ra đây chính là chỗ thông minh của hắn, hắn luôn chủ động trong mọi việc.

Ma Vu tính cách kích động tu vi kinh người, nhưng luận về tâm cơ bà ta còn chưa thể so với Thiên Lân, bị Thiên Lân nói khích một câu, lập tức nhịn không được phản bác lại:

- Đến thì đến, lão bà tử sao lại sợ ngươi.

Lóe lên đến liền, Ma Vu ngừng lại cách Thiên Lân hơn hai trượng, ánh mắt sắc bén trừng trừng hắn.

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân nói:

- Dũng khí cũng được. Ta nghĩ những người khác trong lòng nhất định vô cùng cao hứng, để ngươi đánh tiên phong, bọn họ càng có thêm chọn lựa, đến lúc đó nếu tình hình không ổn, rút chạy là tiện nhất.

Ma Vu hơi sửng người, nghĩ cẩn thận lời nói của Thiên Lân cũng có đạo lý.

Nhưng bản thân đã ra mặt, làm sao có thể quay về được.

- Bớt nói xàm đi, lão bà tử ta còn chưa đặt ngươi vào trong mắt.

Thiên Lân mất đi nụ cười, nói với Quý Hoa Kiệt:

- Lão yêu bà này năm ngoái thiếu chút nữa khiến ta phải chết, hôm nay để ta thu cả vốn và lời luôn.

Quý Hoa Kiệt nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, bà ta không dễ thu thập.

Thiên Lân gật đầu nói:

- Ta hiểu rõ, ngươi cũng cẩn thận một chút.

Thiên Lân nhìn sang chỗ khác, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân khí lạnh mạnh mẽ khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Ma Vu hai mắt khép hờ, cây trượng chống đầu rắng trong tay hoành ngang trước ngực, miệng ngậm xà địch, nhẹ nhàng thổi lên.

Lập tức, phần lớn Băng Thiền Tuyết Phúc từ trong mặt tuyết bắn lên xông thẳng về phía Thiên Lân.

Ánh mắt khẽ động, Thiên Lân bật cười lạnh một tiếng, quanh người lửa cháy phừng phừng hình thành một khu vực lửa đỏ khuếch tán, dùng độ cao rất nóng thiêu cháy những con Tuyết Phúc xà không sợ băng tuyết đó.

Ý tưởng của Thiên Lân vô cùng chính xác, nhưng hắn đã coi thường Băng Thiền Tuyết Phúc rồi.

Những con quỷ nhỏ đó không sợ đông lạnh, cũng không sợ nhiệt độ, dễ dàng xuyên qua khu vực lửa đỏ, ép gần đến người hắn.

Tâm thần chấn động, Thiên Lân kịp thời chuyển biến pháp quyết, thi triển Băng Thần quyết, chớp mắt đã đóng băng những con Băng Thiền Tuyết Phúc này.

Sau đó, tâm tư Thiên Lân xoay chuyển, sau khi khảo sát một lúc, kết giới lửa đỏ bên ngoài đột nhiên phun ra ngọn lửa chói mắt, khiến thân thể hắn bị ngọn lửa ngăn cản hoàn toàn với ánh mắt bên ngoài.

Lợi dụng cơ hội này, Thiên Lân thu hồi Băng Thần quyết, toàn thân lóe lên ánh đen, một vùng sương mù đen ngòm chớp mắt đã từ thân thể tràn ra bao trùm lấy Băng Thiền Tuyết Phúc quanh đó, triển khai công kích quỷ dị.

Những điều Thiên Lân làm, bên ngoài căn bản nhìn không rõ, lại thêm kết giới lửa đỏ cực dương cực cương che phủ, khiến cho khí tà ác bên trong tụ mà không tan, hình thành một khu vực có độ ăn mòn cao, tác dụng lên Băng Thiền Tuyết Phúc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất