Thất Giới Hậu Truyện

Chương 242: Nhị thứ xuất kích (Xuất kích lần thứ hai)

Quay đầu nhìn về phía sau, lại một bóng hình từ Thiên Nữ phong bay đến đây.

Phùng Vân nghe vậy, nghiêm mặt nói:

- Lần này chúng ta phải cẩn thận một chút, quyết không thể để người đến chạy được.

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành nói:

- Muốn một chiêu thành công thì phải chủ động ra tay. Xem ta nè.

Phi thân đón lấy, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành khi nhìn ra hình dạng người đến rồi, liền nhanh chóng đánh ra một chưởng, không cho đối phương một cơ hội lấy lại hơi thở.

Phát hiện nguy cơ, Vô Tướng khách rống giận một tiếng, trong tình trạng không thể thu lại thân thể đang xông đến, tay phải đảo chuyển, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đánh ra vài trăm chưởng đón lấy công kích của Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành.

Lúc này, chưởng lực hai bên gặp nhau.

Một người có tính toán, người vô ý, kết quả tự nhiên có thể tưởng tượng được.

Hất Vô Tướng khách lùi lại, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành như bóng với hình, song chưởng múa lên cùng với khí cực lạnh nhanh chóng ngưng đọng không gian lân cận.

Đến lúc này, Vô Tướng khách hành động bị hạn chế, lại thêm thân bị trọng thương sau trận chiến với Quý Hoa Kiệt, tay trái bị chém đứt, tình hình rõ ràng có phần bất ổn.

May mà Vô Tướng khách tu luyện chính là Tàn Phong thối pháp, đã từng vô số lần đối mặt với tử vong, tuy tình hình bất lợi nhưng hắn lại vô cùng trấn tĩnh, vừa thu người né tránh, vừa chất vấn:

- Các hạ ra tay đánh lén không biết vì nguyên nhân gì?

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi đến Băng Nguyên có mục đích thế nào?

Vô Tướng khách hừ giọng nói:

- Điều này dường như không có quan hệ gì cả.

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành nói:

- Ngươi sai rồi, chuyện này quan hệ đến sinh mạng của ngươi. Trước đây, ba phái Băng Nguyên đã sớm cảnh cáo qua các ngươi. Đáng tiếc các ngươi lại không thèm để ý đến, hiện nay chuyện đã đổ lên đầu, muốn đổi ý thì đã quá trễ rồi.

Vô Tướng khách ánh mắt lạnh lại, liếc Điền Lỗi và Mã Vũ Đào, cùng với Phùng Vân đang bay đến gần, trầm giọng nói:

- Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành nói:

- Ba phái Băng Nguyên, nói ra làm theo, há phải trò đùa.

Vô Tướng khách lạnh lùng nói:

- Các ngươi làm như vậy không phải khinh người quá sao?

Phùng Vân tiếp lời:

- Trước đây, ngươi sao không nói bản thân quá tự phụ?

Cảm giác được ý lạnh lẽo trong câu nói của Phùng Vân, Vô Tướng khách biết nói nhiều cũng vô ích, lập tức điều chỉnh trạng thái, thân thể đảo chuyển giữa không trung thi triển Tàn Phong thối pháp, triển khai phản kích ngoan cường.

Đối mặt với công kích của Vô Tướng khách, Phùng Vân vẻ mặt âm trầm, tán thưởng nói:

- Thối pháp sắc bén vô cùng, nhưng ngươi đã bị trọng thương, phát huy không được uy lực. Ta khuyên người hãy ngoan ngoãn chịu chết để tránh lãng phí tinh lực của mọi người.

Vô Tướng khách trong lòng rất giận, tức tối nói:

- Muốn lấy mạng của ta, ngươi hãy thể hiện bản lĩnh của mình ra đi.

Vẻ mặt dữ tợn lại có mấy phần sắc bén, Vô Tướng khách đầy lòng phẫn nộ, ngay chiêu thứ nhất đã thi triển tuyệt chiêu “Tàn Phong Tinh Toàn”.

Trước đây, y dùng một chiêu này nghênh chiến với Quý Hoa Kiệt, cuối cùng thân bị trọng thương.

Hiện nay, y lại thi triển một chiêu này, địch nhân lại là Phùng Vân và Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây?

Cảm ứng được nguy hiểm, Phùng Vân nhắc nhở:

- Cẩn thận, tên này âm hiểm.

Còn đang nói, Phùng Vân toàn thân phát ra ánh vàng kim, trước hết bố trí một tầng kết giới màu vàng kim, sau đó thân hình lay động né tránh Tàn Phong thối pháp của Vô Tướng khách.

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành hai tay cuốn lại, lòng bàn tay khí lạnh thành cột, bố trí kết giới băng tuyết trong khu vực lân cận, ý đồ dùng phương thức ngưng đọng không gian để ngăn cản thế công của Vô Tướng khách.

Nhưng Tàn Phong thối pháp của Vô Tướng khách là tuyệt chiêu thiên hạ, cho dù phụ thuộc vào người thi triển nên uy lực đã giảm thiểu, cũng tuyệt đối không phải là thứ mà kết giới băng tuyết của Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành tạm thời bố trí có thể ngăn trở được.

Đến lúc này, công kích của ba người hội tụ thành một đường, hình thành giao tranh chính diện xen lẫn sức mạnh Phật pháp, băng lạnh và Tàn Phong, chớp mắt đã bành trướng kích hóa, hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán trùm lấy ba người vào trong.

Chớp mắt, vụ nổ ập đến. Tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng với chớp điện loằng ngoằng nối nhau không ngừng ở trung tâm vùng giao chiến, tạo ra một lượng lớn sương khói và hoa lửa, hình thành một đoàn mây đen, không thể nhìn thấy tình trạng ba người như thế nào.

Mã Vũ Đào vẻ mặt hơi biến, lo lắng nói:

- Nhìn không ra Vô Tướng khách cho dù thân mang trọng thương còn có thể phát xuất thế công mạnh mẽ đến như vậy.

Điền Lỗi nói;

- Theo quan sát của ta, nếu hắn không bị thương, hai đại cao thủ của tông chủ đa phần là không làm gì được hắn.

Mã Vũ Đào gật đầu nói:

- Đúng thế, địch nhân của chúng ta càng về sau càng mạnh mẽ, ta cũng không biết đến cuối cùng phải trả giá lớn đến thế nào.

Điền Lỗi thấy ông hơi uể oải, cổ vũ:

- Dùng sinh mạng của chúng ta để đổi lấy bình an của Băng Nguyên, như vậy cũng đáng lắm.

Mã Vũ Đào nhìn vào ông ta, nhẹ giọng nói:

- Ta không phải quá nhu nhược đó chứ?

Điền Lỗi lắc đầu trả lời:

- Không, tông chủ chỉ hơi hoang mang thôi. Được rồi, sương mù tan rồi, chúng ta nhìn coi kết quả đi.

Điền Lỗi đưa mắt nhìn vào tình trạng cuộc chiến, phát hiện Tàn Hồn vũ sĩ bị trọng thương, Phùng Vân sắc mặt tái nhợt, hai người tình hình đều không ổn lắm.

Còn Vô Tướng khách do bản thân y đã bị thương tích, lúc này lại không có biến hóa lớn lắm.

- Té ra cao thủ Thiên Tà tông cũng bất quá chỉ có chút hư danh, ngay cả một người trọng thương như ta cũng không làm gì được. Ha ha ha…

Vô Tướng khách cười to như điên, rõ ràng rất hoang dại.

Phùng Vân vẻ mặt không tốt, mới giao tranh lần đầu đã tổn thất nặng, điều này khiến ông ta rất tức giận.

- Câm miệng, ngươi cười cái gì mà cười.

Vô Tướng khách nghe vậy thôi cười, hừ lạnh nói:

- Ta dùng thân thể bị trọng thương, chỉ một chiêu đã liên tiếp đánh bại hai người các ngươi, ai nói là không đáng cười chứ?

Phùng Vân hận thù nói:

- Đừng có cuồng vọng, vừa rồi chỉ là chiêu thứ nhất thôi. Tỉ thí tiếp theo mới thật sự là giao đấu.

Thân thể loáng lên, Phùng Vân chợt lóe xông đến, lòng bàn tay ánh đen lưu động. Ông ta đang thi triển kỹ thuật bí mật của Ma môn trong Thiên Ảo Tà Vân, dùng chiêu thức quỷ bí khó lường để triển khai công kích.

Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành thấy vậy, cố gắng đề chân nguyên phi thân lên đến phía trên của Vô Tướng khách, hai tay giang ra, lòng bàn tay hướng xuống để thi triển kết giới Băng Phong của Băng Nguyên vây phủ lấy Vô Tướng khách.

Bật cười tàn khốc, thân thể Vô Tướng khách ảo hóa, dùng thân pháp quỷ dị khó lường phối hợp với Tàn Phong thối pháp, di động rất nhanh trong không gian nhỏ hẹp để lại vô số ảo ảnh tàn khuyết, tạo thành một lưới sáng màu nâu bụi co dãn bành trướng, lúc thì biến hóa hình thái, ngăn cản hữu hiệu công kích của Phùng Vân, hơn nữa còn chặn lại kết giới băng tuyết của Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành ở bên ngoài.

Quan sát thấy động tĩnh của Vô Tướng khách, Phùng Vân trong lòng suy nghĩ lướt qua, phát hiện về phương diện chiêu thức, Vô Tướng khách có chỗ hơn người, nhưng về mặt tu vi, Vô Tướng khách do thân bị trọng thương mà uy lực giảm hẳn.

Phát hiện được chuyện này, Phùng Vân lập tức cải biến chiến thuật, lợi dụng Thiên Ảo Tà Vân có thể mô phỏng đặc điểm pháp quyết bốn phái Phật Ma Đạo Nho để giao tranh chính diện.

Mỗi chiêu mỗi thức đều hàm chứa sức mạnh rất cứng rắn, ép cho Vô Tướng khách phải đấu chân nguyên với ông ta.

Như vậy, giao chiến giữa hai người không còn chiêu thức hoa dạng nữa, sức mạnh dần dần gia tăng, từ từ hình thành một loại trạng thái giằng co quấn quít lấy nhau không buông tha.

Hiểu rõ ý đồ của Phùng Vân, Vô Tướng khách không còn can đảm đấu tiếp như vậy.

Y hiểu rõ nếu tiếp tục như vậy, bản thân sớm muộn cũng bị hủy trong tay của Phùng Vân.

Để thoát khỏi tình trạng này, Vô Tướng khách bắt đầu phản kháng, trước hết ngầm tập trung chân nguyên, ra vẻ không địch lại khi đấu sức với Phùng Vân, đợi khi Phùng Vân bớt phần cảnh giác, mới đánh ra một chiêu toàn lực, lập tức hất bay Phùng Vân đi.

Sau đó, thân thể Vô Tướng khách loáng lên, lợi dụng thời gian ngắn ngủi này hóa thành một luồng sáng lưu động, mạnh mẽ kích xuyên qua kết giới do Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành bố trí, bỏ chạy về phía xa xa.

Đối với cuộc chiến của ba người, Mã Vũ Đào và Điền Lỗi đã sớm đề phòng.

Khi phát giác ý đồ của Vô Tướng khách rồi, hai người đồng thời ra tay, chưởng lực một lạnh một nóng, một nhu một cương chớp mắt đã đánh trúng Vô Tướng khách, ngưng tụ bên ngoài cơ thể y một kết giới băng hỏa để luyện hóa thân thể của y.

Ở trong cảnh tuyệt vọng, Vô Tướng khách phản ứng khác thường, hoàn toàn không giãy dụa và chống cự quá nhiều, ngược lại ngồi xếp bằng giữa không trung, tay phải dựng đứng bàn tay thành đao thẳng ngay trước ngực, cả người vẻ mặt trang nghiêm, tiến vào trạng thái ngồi thiền.

Phùng Vân và Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thanh đến bên Mã Vũ Đào, thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc, không biết Vô Tướng khách đang làm trò gì.

Trong lúc quan sát, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành hỏi Phùng Vân:

- Hắn đang chơi trò hoa dạng gì vậy?

Phùng Vân trầm ngâm trả lời:

- Người này lai lịch thần bí chúng ta không biết chi tiết, rất khó phán đoán điều hắn nghĩ trong lòng. Theo tình hình trước mắt, hắn dường như đang thi triển một loại pháp quyết Phật môn, điều này rõ ràng rất khác thường.

Đối đáp giữa hai người, Điền Lỗi và Mã Vũ Đào đều nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi suy đoán.

Thật ra Vô Tướng khách đang cố ý làm ra huyền ảo, hay trước khi chết đột nhiên ngộ rõ thiên cơ mới có hành động như thế này đây?

Mọi chân tướng đều có hồi đáp sau khi thời gian trôi qua.

Khi chưởng lực của hai đại cao thủ phát xuất đạt đến một trình độ nhất định, bên trong kết giới băng hỏa, Vô Tướng khách ngồi xếp bằng giữa không trung bắt đầu xuất hiện một số biến hóa.

Trước hết, toàn thân Vô Tướng khách bắt đầu phát sáng, màu sắc là màu vàng kim bên trong có màu tím sậm vây nhiễu quanh người y, dần dần ảo hóa thành một pho tượng Phật.

Nhìn cẩn thận, tượng Phật đó có chút kỳ quái, khuôn mặt mơ hồ không rõ, chỉ có hình dáng đại thể, hai mắt nhắm lại hướng thẳng xuống đất, phảng phất như một đứa trẻ mới sinh.

Tình hình này kéo dài giây lát, ánh sáng màu tím và vàng kim trên người Vô Tướng khách được thay thế bằng một vùng sương mù dày đặc đen ngòm bao trùm hoàn toàn y.

Rất nhanh, sương đen ảo hóa thành một pho tượng ác ma, bộ dáng hung ác vô cùng, trong mắt hiện ra ánh lửa màu xanh lam, đang chăm chú nhìn bốn người Điền Lỗi thông qua kết giới băng hỏa.

Ánh mắt đó hơi kỳ diệu, nhìn dường như không màu không sắc, nhưng lại có sức mạnh uy hiếp lòng người, phảng phất trên người ác ma này ẩn chứa một loại sức mạnh không người nào biết.

Thời gian thúc động biến hóa.

Khi sương đen trên người Vô Tướng khách bắt đầu nhạt đi, ánh sáng màu tím và vàng kim trước kia ẩn đi lại xuất hiện lần nữa.

Lần này, ánh vàng kim từ yếu chuyển thành mạnh, lưu chuyển tầng tầng lớp lớp bên ngoài thân thể y, cuối cùng ngưng tụ thành một tượng Phật màu tím và vàng kim lơ lửng trước người y cách chừng một trượng.

Tượng Phật còn chưa có mặt, nhưng toàn thân đầy những lời Phật chú, luôn lấp lánh ánh vàng kim.

Khoảng chừng sau một nén nhang, ánh vàng kim sau lưng Vô Tướng khách chuyển đến trước mặt, vị trí trống rỗng xuất hiện sương mù đen, chỉ một lúc đã có một lượng lớn hình thành một pho tượng ác ma, trong mắt có ánh lửa nhảy múa.

Sự xuất hiện của ác ma và tượng Phật hình thành sự đối lập rõ rệt, hai bên cân tài cân sức, một trước một sau đứng đâu lưng nhau, ở giữa kẹp lấy Vô Tướng khách.

Cảnh này kéo dài trong chốc lát, sau đó ác ma và tượng Phật bắt đầu chuyển động không ngừng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất