Thất Giới Hậu Truyện

Chương 485: Hãm thân hắc ám (Chìm vào đen tối)

Lục Dương đại điện, Bách Linh và Thương Nguyệt nghênh chiến với Hắc Ám thành chủ, không khí giữa hai bên rất khẩn trương, tràn đầy sát cơ. Đối với Bách Linh và Thương Nguyệt, tu vi bọn họ bốn năm trước đã đến chỗ tuyệt hảo. Bốn năm nay lại thường xuyên chung đụng với Lục Vân, tu vi được nâng cao thêm một tầng, cơ hồ đã đến mức đỉnh cao. Quả thật có thể nói là phóng tầm mắt cả thiên hạ (nhân gian), đối thủ khó mà tìm được. Nhưng Hắc Ám thành chủ lai lịch thần bí, với tu vi của hai nàng không ngờ lại không nhìn ra mức nông sâu của y, điều này sao lại không khiến người ta khiếp hãi.

Chăm chú nhìn hai nàng, Hắc Ám thành chủ Huyền Minh miệng nổi lên từng tràng cười, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Chiến trường là vô tình, hai vị hãy cẩn thận.

Hai tay đưa ra sau, thân thể nghiêng tới trước, Huyền Minh một chân co lên, thể hiện chiêu Đại Bàng Triển Sí. Lập tức, trong đại điện ánh tím luân chuyển, ánh đỏ tụ lại, vô số phù chú ánh sáng từ hư không hiện ra, hình thành trong điện một vầng sương mù tím đỏ, bao vây lấy hai nàng. Bên người Huyền Minh, dòng khí bị y khống chế phát xuất ra những sóng ánh sáng hệt như sóng nước thủy triều tấn công Thương Nguyệt và Bách Linh.

Quát lạnh một tiếng, Thương Nguyệt múa kiếm công kích, làn kiếm dày đặc thăm dò phá vỡ tầng tầng sương mù đánh thẳng đến người của Huyền Minh. Dưới chân của Thương Nguyệt, lửa đỏ rừng rừng, ngọn lửa đỏ hồng hóa thành một con báo bằng ánh sáng với thanh thế kinh người, chớp mắt đã đến ép thẳng vào người. Ánh sáng lóe lên, tiếng nổ như sấm. Sóng ánh sáng màu tím đỏ do Huyền Minh phát xuất gặp phải con báo ánh sáng và kiếm khí ngũ sắc do Thương Nguyệt phát ra lập tức ma sát lẫn nhau, chớp mắt đã kích hóa, giữa hai bên tạo nên chân nguyên biến hóa khác lạ, từ đó phát nổ.

- Ùng oàng oàng ...

Ánh sáng rối loạn cùng với tiếng rít chói tai từ trong trung tâm vụ nổ tản ra chung quanh. Huyền Minh không chịu ảnh hưởng chút nào, thân thể hệt như u linh nhẹ nhàng không có vật chất, vào lúc phát nổ đã bay thẳng lên không, hai tay ngửa ra phía sau được đẩy tới trước, lòng bàn tay phát xuất sóng ánh sáng có hai luồng điện quang lưu chuyển một tím một đỏ, phân ra tập kích Thương Nguyệt và Bách Linh. Một kiếm vô ích, Thương Nguyệt nhanh chóng lùi lại, thân thủ nổi bật như tiên tử trong mây, lúc ẩn lúc hiện trong màn sương mù màu tím đỏ, thần kiếm trong tay như ngọn bút được thần múa lên, xem ra mờ ảo nhưng lại có mục đích kiên định, mỗi một kiếm đều kiềm chế lấy thân thể Huyền Minh.

Bách Linh lơ lửng khảy đàn giữa không trung, vẻ mặt bình thản, toàn thân lấp lánh ánh bảy màu, vô số sóng âm hóa thành ngàn vạn phù chú ánh sáng, dùng phương thức trùng điệp đan xen, từ trung tâm là nàng phát động công kích nhắm thẳng vào Huyền Minh. Cửu Thiên huyền cầm của Bách Linh thành tựu rất sâu sắc, tuy không có được Định Thiên thần châm hỗ trợ, nhưng cũng tạo được trở ngại rất lớn cho thế công của Huyền Minh, hết lần này đến lần khác đánh tan chân nguyên y ngưng tụ, đánh cho rối loạn quy luật vận hành chân nguyên trong cơ thể của y.

Khi sóng ánh sáng màu tím đỏ của Huyền Minh chia ra tập kích hai nàng, Thương Nguyệt múa kiếm đón thẳng, đánh nát một chiêu này. Bách Linh khảy đàn phòng ngự, dùng tiếng cầm huyền diệu đẩy lệch một chưởng này, hóa giải được nguy cơ. Huyền Minh có phần kinh hãi, hết sức bất ngờ với tu vi của hai nàng, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến. Thương Nguyệt và Bách Linh thần tình bình thản, có thể nói sau khi giao đấu sơ qua, hai nàng lại có phần hiểu thêm về Huyền Minh.

- Không tệ, với thực lực hai cô như vậy, ở trong Song Cực Thiên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bất quá chỉ bằng vào như vậy, các vị vẫn không cách nào chống cự được bản thành chủ.

Huyền Minh lạnh lùng cao ngạo cất tiếng, sau một chiêu, hai tay y nhanh chóng giơ cao, toàn thân ánh sáng đỏ tím khuếch tán rất nhanh cũng với bá khí khiến người ta thở không nổi, chớp mắt đã ngập tràn khắp Lục Dương đại điện, hình thành một từ trường siêu trọng, phát động áp lực vô hình ép cho hai nàng phải từ từ hạ xuống mặt đất.

Thương Nguyệt chăm chú nhìn Huyền Minh lơ lửng giữa không trung, trong mắt toát ra sự nặng nề, vào thời khắc thân thể rơi xuống, nàng đột nhiên tung thần kiếm trong tay bay lên, hai tay bắt quyết trước ngực, thúc động Phượng Hoàng pháp quyết, thi triển tuyệt kỹ cực cao Phượng Hoàng Trọng Sinh. Thời khắc đó, một luồng sức mạnh tiềm tàng từ trong cơ thể Thương Nguyệt thức tỉnh lại, sau đó bộc phát gấp trăm lần, hình thành một vòng sáng đỏ rực quanh người, toàn thân liên tục co vào duỗi ra, đến nơi nào thì sương mù tan biến, mạnh mẽ đánh nát kết giới siêu trọng do Huyền Minh bố trí.

Hoàn thành những chuẩn bị sơ bộ rồi, Thương Nguyệt tung mình bay lên, hai tay giang ngược ra phía sau như phượng tung cánh bay qua tầng trời, cả người hóa thành một con phượng hoàng rực lửa, bộc phát khí thế cực dương cực cương, cực to cực mạnh. Như vậy, trong Lục Dương đại điện, Thương Nguyệt và Huyền Minh cách nhau vài chục thước, phía sau mỗi người đều hình thành khí trường màu sắc khác nhau, có khí thế như chia đôi thiên hạ. Bách Linh ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay mười ngón tốc độ đẩy mạnh hẳn, âm luật vốn dĩ nhu hòa đột nhiên trở thành cao vút chói tai, như những mũi châm bén vô hình, không ngừng châm chích vào đại não thần kinh và màng nhĩ của Huyền Minh, phát huy tác dụng bên lề đối với y.

Hừ khẽ một tiếng, Huyền Minh quát lên:

- Không nhìn ra được ngươi (Thương Nguyệt) té ra có tấm thân phượng hoàng bất tử, quả thật khiến cho ta phải thất kinh. Bất quá cũng không sao, thành Hắc Ám là nơi cực dương, phải cho ngươi biết được tuyệt kỹ Lục Dương Hóa Long của bản thành chủ. Xem chiêu, Long Du Thiên Địa!

Huyền Minh hai tay xoay chuyển giữa không trung, thân thể thuận thế bay ra, ánh sáng tím đỏ quanh người tự động rẻ ra, ánh tím hình thành một vầng mây màu tím, bao trùm hơn nửa đại điện, ánh đỏ hội tụ thành một thể, biến ảo vặn vẹo trong vầng mây tím, chớp mắt đã hóa thành một con rồng đỏ gào thét giữa trời đất.

Thương Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng trong trẻo, dung nhan thánh khiết mờ hiện lên mấy phần tự tin, vào lúc Huyền Minh thi triển chiêu thức, há miệng kêu lên một tiếng dài, thân thể bay lên, cùng với phượng hoàng lửa sau lưng chồng lên nhau, khí tức cả hai liên thông, hình ảnh kết nối, chớp mắt thì người và phượng hợp nhất, múa đôi cánh phun ra lửa đỏ bắn thẳng đến chỗ Huyền Minh. Rống to một tiếng, Huyền Minh đúng lúc đó cũng phát động công kích, thi triển thuật người và rồng hợp nhất, tạo thành thế rồng phượng tranh oai với Thương Nguyệt trong đại điện, mỗi người thi triển sở học của mình.

Bách Linh có phần lo lắng với cuộc chiến của hai người, tâm tình chuyển biến đi, âm luật của tiếng đàn cầm cao vút biến chuyển, tần suất chớp mắt đã kéo lên cao gấp trăm lần. Đến lúc này, tiếng cầm chợt dừng lại, sóng âm thanh không nghe thấy đó đang dùng phương thức người ta khó mà lý giải được để phát xuất sức mạnh âm sát không nơi nào không đến được, không gì ngăn được để vây lấy công kích rồng lửa. Tiếng đàn cầm của Bách Linh không tiếng không hình lại vượt qua được lĩnh vực thời gian và không gian, đánh thẳng vào trung khu thần kinh của Huyền Minh. Loại phương thức này trông thì bình thường nhưng uy lực vô cùng kinh người. Ít ra trong thời khắc này, ảnh hưởng của tiếng đàn cầm lên Huyền Minh trực tiếp quan hệ đến thắng thua của y và Thương Nguyệt.

Trong đại điện, rồng lửa và phượng lửa quấn quanh lấy nhau, ngọn lửa tung bay chiếu đỏ cả bốn vách, nhiễm đỏ cả sương mùa ánh sáng. Giữa không trung, chớp điện lập lòe, sóng ánh sáng chớp tắt, hoa lửa chói mắt cuồn cuộn cực nhanh hệt như từng đóa từng đóa hoa sen đỏ tung bay giữa không trung. Không khí bốn bề lưu động, cuồng phong mạnh mẽ khuếch tán không kịp liền rít lên chói tai khi thổi thẳng ra cửa vào, chớp mắt đã bắn ra một lưỡi lửa dài hơn ba chục trượng lệp tức khiến các cao thủ của thành Hắc Ám chú ý đến.

Trong lúc tiến công, phượng hoàng do Thương Nguyệt biến thành và rồng lửa do Huyền Minh ảo hóa ra tranh thắng với nhau, hai bên không phân thắng bại, nhất thời thiên lôi dẫn động cả lửa dưới lòng đất va chạm kịch liệt trong Lục Dương đại điện, mỗi một lần đều tạo thành chớp điện như sét đánh, trực tiếp xuyên qua vầng mây tím, ép cho Bách Linh phải né tránh khắp nơi. Như vậy, Bách Linh bị phân tâm, uy lực của tiếng đàn cầm lập tức giảm yếu, Huyền Minh càng thêm phần mạnh mẽ. Phát hiện tình hình không ổn, Bách Linh chuyển biến suy nghĩ, thân thể bay thẳng lên cao, khi đến đỉnh của đại điện, hai tay tăng tốc khảy đàn, sức mạnh âm sát vô hình của nó lập tức hóa thành hữu hình, theo sự khống chế và thúc động của nàng, tiếng đàn cầm liền hóa thành một con khổng tước do ánh sáng bảy màu tạo thành bắn thẳng đến con rồng lửa giữa không trung. Công kích của Bách Linh sinh động đẹp mắt, tiếng đàn cầm không gì thoát được. Con khổng tước rực rỡ xuất kỳ bất ý đến quỷ thần khó lường, hỗ trợ Thương Nguyệt tổ chức tiến công mạnh mẽ.

Như vậy, ba người kịch chiến rất lâu, Huyền Minh tuy thân là thành chủ Hắc Ám cũng không làm gì được hai cô, ngược lại còn bị công kích của hai nàng đánh cho trở tay không kịp. Một tiếng rồng ngâm thánh thót, có cả sự phẫn nộ ngập lòng. Huyền Minh khống chế con rồng lửa lùi khỏi khu vực giao chiến, không cam lòng nhìn Bách Linh và Thương Nguyệt.

- Xem ra bản thành chủ đã coi thường các ngươi rồi.

Thương Nguyệt dừng lại giữa không trung, thân thể từ trong cơ thể phượng hoàng thoát ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Huyền Minh, lạnh lùng đáp:

- Thành chủ lúc này nói vậy có phải là hối hận không?

Huyền Minh bật cười to, khinh thường đáp:

- Hối hận? Nực cười. Bản thành chủ bất quá khen các ngươi một câu, ngươi lại cho là ta sợ rồi phải không?

Thương Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Nói như vậy, thành chủ còn có thủ đoạn lợi hại hơn.

Huyền Minh nghe vậy, ánh mắt hơi động, lạnh lùng ngạo mạn đáp:

- Thế thì sao?

Thương Nguyệt cười lạnh đáp:

- Nói như vậy, thành chủ còn do dự gì nữa?

Bách Linh cười nói:

- Có lẽ thành chủ thấy chưa nắm vững, thay đổi ý định.

- Nói nhảm.

Trừng mắt hai nàng, Huyền Minh giận dữ nói:

- Bản thành chủ chỉ không muốn làm chuyện tuyệt tình mà thôi. Nếu như các ngươi đã cố tình ép buộc, thế thì đừng trách ta ra tay ác độc. Xem chiêu đây.

Thân thể xoay chuyển giữa không trung, con rồng lửa chớp mắt đã tiêu tan, thân thể Huyền Minh lùi lại vài chục trượng đến trên ngai vàng, cả người đám chìm trong ánh sáng chói mắt. Lập tức, toàn thân Huyền Minh hào quang rực rỡ, một luồng sức mạnh kinh người đang gia tăng nhanh chóng, chớp mắt đã ngập tràn trong đại điện, đánh cho thân thể Bách Linh và Thương Nguyệt run rẩy.

Vẻ mặt nặng nề, Thương Nguyệt nhắc nhở:

- Bách Linh cẩn thận, hắn rõ ràng có biến hóa so với trước đây.

Bách Linh phân tích:

- Phỏng chừng có liên quan đến ánh sáng trên đầu của hắn, tỷ muốn nghĩ cách che lại chùm ánh sáng này, muội hãy chú ý đến an toàn của bản thân.

Thân thể loáng cái, Bách Linh từ đỉnh của đại điện di chuyển về phía có nguồn sáng, khi đến gần, trên đầu có ánh sáng ngũ sắc lóe lên, Tiên Lan tự động bay ra hóa thành một đóa kỳ hoa to chừng vài trượng, vừa xoay tròn vừa di chuyển đến trước, nhanh chóng đến trước lổ hổng che phủ lấy ánh sáng trên đầu. Đến lúc này, khí thế toàn thân Huyền Minh giảm hẳn, khí tức bức người trong đại điện cũng theo đó mà tiêu tan.

- Đáng ghét, bản thành chủ phải cho các ngươi được thấy rõ.

Tay phải giơ cao, lòng bàn tay nắm lại, một luồng sáng màu đỏ tía bắn thẳng đến Ngũ Thải Tiên Lan. Thương Nguyệt bật cười lạnh một tiếng, tay ngọc múa lên, thần kiếm Thải Hồng hóa thành ngàn vạn, vô số làn kiếm một phần đánh tan chiêu do tay phải Huyền Minh phát xuất, một bộ phận vây phủ lấy Huyền Minh, triển khai công kích liên miên giằng co không ngừng. Thân thể xoay chuyển giữa không trung, Huyền Minh chốc lát đã nhảy qua cả chục trượng không gian, xuất hiện bên trái Thương Nguyệt, ánh mắt bắn ra tia nhìn âm độc.

- Công kích rất sắc bén, đáng tiếc lại thiếu đi kinh nghiệm.

Hai tay đẩy ra phía trước tạo thành thế ôm Thái Cực, một cánh tay màu đỏ một cánh tay màu tím, phát xuất một nửa vòng tròn sáng vây phủ lấy Thương Nguyệt vào giữa.

Thân thể run lên, Thương Nguyệt hơi biến sắc. Đối với tập kích bất ngờ của Huyền Minh tuy nói có phần bất ngờ, nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là một chiêu này của Huyền Minh uy lực cực mạnh, thật sự vượt hẳn suy nghĩ của nàng. Nhanh chóng phản kích lại, Thương Nguyệt toàn thân lửa đỏ vây phủ, tuy không cách nào đánh văng được vòng sáng đang thu lại kia, lại làm chậm bớt tốc độ thu nhỏ của nó. Từ trên không trung, Bách Linh thấy vậy, khẽ khảy đàn huyền cầm, một luồng âm thanh tiếng cầm như có như không chớp mắt đã đánh trúng Huyền Minh, chấn cho thân thể y run lên. Như vậy, thế công Huyền Minh chậm lại, Thương Nguyệt thừa cơ phản công, lập tức đánh tan vòng xích quanh mình, xuất hiện bên cạnh Bách Linh.

Hừ giận một tiếng, Huyền Minh trong lòng hơi bất cam. Vị trí là thành chủ như y, không ngờ ngay cả hai nàng cũng không thắng được, trong lòng y làm sao có thể an tâm. Hai tay giang ra, làn sáng đỏ tía trên người Huyền Minh bắt đầu khuếch tán, khí tức cả người biến đổi cả trăm lần, khiến cho người ta cảm thấy bất định khó dò. Bách Linh và Thương Nguyệt vẻ mặt uy nghiêm, đối với sự mạnh mẽ của Huyền Minh cảm thấy bị chấn động vô cùng.

- Thương Nguyệt cẩn thận, xem ra hắn đã nổi sát cơ rồi.

Thương Nguyệt trầm giọng nói:

- Yên tâm, muội hiểu rõ. Bây giờ hay là để muội chủ công, tỷ dùng tiếng đàn cầm kềm chế ...

Chữ hắn còn chưa nói ra, ngoài điện bóng người di động, vài âm thanh truyền đến.

- Thành chủ, có chuyện gì không? Bọn thuộc hạ có việc bẩm báo.

Huyền Minh nghe vậy lạnh lẽo nói:

- Có chuyện gì đợi ta làm xong việc mới nói, các ngươi hãy giữ chặt đường ra cho ta.

- Thành chủ, chúng thuộc hạ ...

- Đủ rồi, bây giờ ta không muốn nghe.

Giọng thật âm lạnh, Huyền Minh toàn thân khí thế tức giận bức người.

Bách Linh nhìn thấy rõ mọi thứ, lén truyền âm cho Thương Nguyệt:

- Tình hình có biến, có lẽ chút nữa sẽ có biến cố phát sinh.

Thương Nguyệt truyền âm trả lời:

- Theo tình hình từ lời nói của bọn chúng, hiện nay còn chưa đoán được có lợi hay bất lợi cho chúng ta.

Bách Linh nói:

- Ít ra giọng bọn chúng rất nóng nảy, phần lớn là tin tức không tốt lành cho thành Hắc Ám.

Thương Nguyệt nghĩ lại thấy có lý, cười nói:

- Thế thì để chúng ta đánh một cuộc với vận khí, có lẽ đây là bước ngoặt.

Dứt lời liền bay ra, thu thế chuẩn bị xuất kích.

Huyền Minh giận dữ nhìn hai nàng, thấy Thương Nguyệt bay đến gần liền lạnh lùng tàn khốc nói:

- Đến đây, thắng bại sống chết ở hành động lần này!

Huyền Minh hai tay giơ cao, bắt lấy nhau thành ấn, lòng bàn tay hào quang luân chuyển ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng lấp lánh rực rỡ khiến người ta khó mà mở to mắt nhìn. Thương Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, hai tay bắt quyết thi pháp, dùng Phượng Hoàng pháp quyết thúc động thần kiếm khiến nó hoá thành ngàn vạn, hệt như ngàn vạn con phượng hoàng lửa phân bố trong từng góc đại điện, hình thành một kiếm trận huyền diệu.

Thu thế ngưng thần, hai bên ai nấy tận hết khả năng, khí thế như núi khiến cho người ta kinh hãi khiếp sợ mãnh liệt. Bách Linh thu lại tinh thần, chăm chú khảy đàn, tiếng đàn cầm êm ái nhẹ nhàng mờ ảo không tung tích, hệt như nhạc tiên bồng bềnh, khiến người mê mẫn tâm thần. Đột nhiên, tiếng đàn cầm thoáng cái vút lên, sóng âm tần suất cao xuyên qua kết giới sương mù ánh sáng, khắc vào trong lòng mỗi người có mặt ở đó. Thời khắc đó, Huyền Minh và Thương Nguyệt đều bị đả kích nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng nhất lại là ba vị đặc sứ ở ngoài cửa điện. La lên thất thanh, ba vị đặc sứ bị tiếng đàn cầm hất bay, tình hình không rõ ràng.

Cũng đúng lúc đó, từ ngoài điện truyền lại âm thanh ồn ào, đang nhanh chóng đến gần. Huyền Minh gầm nhẹ một tiếng, thấy tình hình có phần không ổn, lập tức bỏ đi tiến công mà nhẹ nhàng hạ xuống ở cửa điện. Lúc này, lối vào đại điện hào quang hội tụ, hai bóng người xuất hiện, trong đó có một bóng hình quen thuộc khiến Huyền Minh la lên thất thanh. Giữa không trung, Thương Nguyệt và Bách Linh vừa thấy người mới đến, lập tức vô cùng vui mừng, đồng thời bắn mình đến gần. Ở cửa vào, Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết kề vai đứng đó. Lục Vân vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Huyền Minh.

Lui lại vài trượng, Huyền Minh không nói. Biến cố bất ngờ khiến y trở tay không kịp, trong lòng có một sự thất vọng sâu sắc. Trước đây, y muốn giữ lại Thương Nguyệt và Bách Linh là muốn khi cần thì uy hiếp Lục Vân. Nhưng ai ngờ Lục Vân bất ngờ ập đến, như vậy trở thành hay quá hóa dở, không còn cách nào vãn hồi được con đường sống. Trong lúc suy nghĩ, ba vị đặc sứ quay lại, ngoài ra Hỏa Vũ và Đinh Dương trong bốn đại thần tướng cũng thống lĩnh cao thủ chạy đến gần đó.

Liếc mấy người đang trầm lặng, Đinh Dương nói:

- Thành chủ, bọn họ xông vào thẳng, xin thành chủ xử trí.

Huyền Minh nhìn Lục Vân, thấy vẻ mặt chàng băng lạnh, biết không cách gì vãn hồi được, lập tức lạnh lùng lên tiếng:

- Lục Vân, ngươi quả thật là lớn gan, không ngờ dám tự tiện xông vào bản thành.

Bật cười lạnh, Lục Vân đáp trả:

- Huyền Minh, từng hành động cử chỉ của ngươi nơi đây thì phải giải thích cho ta như thế nào mới hợp lý đây.

Huyền Minh quát lên:

- Bản thành chủ chỉ là tỉ thí công bằng với bọn họ, nếu như bọn họ thắng thì ta sẽ tự buông tha cho bọn họ rời đi.

Lục Vân lãnh đạm trả lời:

- Tỉ thí? Ngươi không cảm thấy lý do này buồn cười quá sao.

Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết kéo tay của Thương Nguyệt và Bách Linh, nhỏ giọng hỏi lại. Huyền Minh có phần tức tối, lớn giọng nói:

- Bản thành chủ nói một không hai, cần gì phải tìm lý do để che giấu.

Lục Vân bật cười lạnh lùng, trong mắt toát ra ánh lạnh, cất tiếng hỏi:

- Thế chuyện trong Huyền Tàng Bí Cảnh phải giải thích như thế nào?

Huyền Minh rùng mình, kinh hãi giận dữ nói:

- Ngươi có đi qua Huyền Tàng Bí Cảnh?

Lục Vân lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Thành chủ cho là thế nào đây?

Huyền Minh trầm ngâm một lúc, sau đó cười như điên nói:

- Biết thì như thế nào, bản thành chủ lẽ nào còn phải sợ ngươi? Hỏa Vũ, Đinh Dương nghe lệnh, nhanh chóng bắt lấy bốn người, không cần biết sống hay chết.

Dứt lời, Huyền Minh lóe lên đi liền, chớp mắt sau đã xuất hiện bên trái Ngũ Thải Tiên Lan. Lục Vân bật cười kỳ dị, theo sát như bóng với hình, đồng thời xuất hiện bên phải của Ngũ Thải Tiên Lan, ánh mắt âm lạnh nhìn Huyền Minh.

Cảm giác được sự quỷ dị của Lục Vân, Huyền Minh trong lòng chấn động, không kịp đoạt lấy Ngũ Thải Tiên Lan, vội vàng bắn ngược người trở về. Lục Vân nụ cười kỳ lạ, theo sát phía sau, bất kể Huyền Minh di động thế nào, thủy chung luôn giữ được khoảng cách tương đồng giữa hai người. Đến lúc này, Huyền Minh càng lúc càng thêm cảnh giác với Lục Vân, trong sâu thẳm tâm hồn bất giác sinh ra một sự khiếp sợ ẩn chứa, khiến cho y không muốn giao tranh chính diện với Lục Vân.

Ở cửa đại điện, Hỏa Vũ và Đinh Dương thống lĩnh tám vị sứ giả đi theo, phát động công kích về phía Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh. Bên cạnh, ba vị đặc sứ bắn mình vào trong điện, ý đồ hỗ trợ Huyền Minh thu thập Lục Vân. Như vậy, hỗn chiến nổi lên, trong Lục Dương đại điện ánh đao bóng kiếm đầy dẫy, ba nàng ai nấy thi triển sở học, để Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh nghênh chiến Hỏa Vũ và Đinh Dương, Thương Nguyệt một mình độc chiến với tám vị sứ giả. Luận về thực lực, Hỏa Vũ và Đinh Dương thực lực kinh người nhưng còn yếu hơn là Huyền Minh. Như vậy, hai người này nghênh chiến với Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh, không bao lâu đã rơi vào tình cảnh khốn khổ. Thương Nguyệt một mình địch tám người, hệt như hổ nhảy vào bầy dê, Thải Hồng thần kiếm tung hoành ngang dọc, đến nơi nào thì chỗ đó vang lên tiếng kêu thảm, không bao lâu thì đã có bốn sứ giả chết đi.

Huyền Minh vừa di động, vừa quan sát tình hình chung quanh, khi phát hiện tình thế bất lợi, liên tục ba lần có ý đến gần Ngũ Thải Tiên Lan đều bị Lục Vân ngăn lại. Đến lúc này, Huyền Minh tức giận phát sinh ý nghĩ bỏ đi, sau khi suy xét một lúc, đột nhiên phát ra mệnh lệnh tấn công mạnh mẽ cho ba vị đặc sứ, thừa cơ lúc ba đặc sứ vây lấy Lục Vân liền bắn mình ra khỏi điện, biến mất không thấy tung tích. Lục Vân phát hiện tình hình như vậy, hoàn toàn không truy kích mà thi triển công kích tinh thần, lập tức tiêu diệt ba đặc sứ, sau đó chuyển mình đến Ngũ Thải Tiên Lan, quan sát tình hình trên đầu.

Ở cửa điện, ba nàng đại triển thần uy, không bao lâu Thương Nguyệt đã tiêu diệt bốn sứ giả còn lại, hỗ trợ Bách Linh bắt lấy Đinh Dương. Trương Ngạo Tuyết thấy vậy liền gia tăng công kích, nhanh chóng đánh trọng thương Hỏa Vũ, khiến y không thể động đậy. Thu thập xong mọi thứ, Trương Ngạo Tuyết nói:

- Thương Nguyệt và muội thủ giữ nơi này, Bách Linh đi hỗ trợ Lục Vân, huynh ấy phải lấy cho được ngọn Vĩnh Minh đăng.

Bách Linh bật cười khẽ một tiếng, bay đến bên cạnh Lục Vân thu lại Ngũ Thải Tiên Lan.

Lập tức, ánh sáng mạnh mẽ bao trùm Bách Linh và Lục Vân, hai người chỉ thấy làn sáng này ngập tràn khí dương hòa, tạo cho người ta cảm giác thoải mái không nói rõ được. Bách Linh hô nhẹ một tiếng, chợt nói:

- Té ra làn sáng này đối với người tu luyện pháp quyết dương cương có thần hiệu khuếch đại lên, chẳng trách trước đây Huyền Minh nhờ vào ánh sáng này mà khí thế tăng hẳn.

Lục Vân không nói gì, hai mắt khép hờ nhìn lên phía trên, vẻ mặt để lộ sự trầm tư.

Giây lát sau, Lục Vân thôi không nhìn nữa, khôi phục lại vẻ tự tin, cười nói:

- Nơi này rất thần bí, có một tầng kết giới không thấy được, cần phải là người tu luyện được pháp quyết cực dương mới có thể xuyên qua được.

Bách Linh cười đáp:

- Huynh thì sao? Cũng không cách nào xuyên qua được chăng?

Lục Vân lắc đầu cười trả lời:

- Không phải không cách nào xuyên qua mà không muốn phá hư đi linh khí của ngọn đèn này. Muội kêu Thương Nguyệt lại đây, Phượng Hoàng pháp quyết của muội ấy cực dương vô cùng, tương đối thích hợp.

Bách Linh cười cười, theo lời mà đi, Thương Nguyệt nhanh chóng đi đến gần Lục Vân. Nhìn lên đỉnh đầu, Thương Nguyệt cất tiếng:

- Muội phải làm như thế nào?

Lục Vân cười đáp:

- Rất đơn giản, lòng không tạp niệm, đèn sáng treo cao.

Thương Nguyệt nghĩ một lúc, gật đầu ra ý đã hiểu rõ, thân thể từ từ bay lên, hai mắt nhẹ nhàng nhắm chặt lại. Một lúc sau, thân thể Thương Nguyệt bay cao đến vị trí ngang bằng với đỉnh của đại điện rồi thì liền dừng hẳn lại, toàn thân ánh đỏ lưu động, khi thì phượng hoàng hiện ra, khi thì lửa đỏ vây phủ, cứ liên tục phát sinh biến hóa trong âm thầm. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, sau đó thân thể Thương Nguyệt dần dần nhạt đi, hệt như một loại chất lỏng trong suốt chầm chậm thấm qua một tầng vách bằng ánh sáng như có như không, tiến vào chỗ thần bí nhất trên đỉnh của Lục Dương đại điện.

Thời khắc đó, Thương Nguyệt hoàn toàn không có suy nghĩ gì, vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, thân thể trong lúc vô ý thức phiêu đãng trong một lĩnh vực hoàn toàn mới. Bốn bề, ánh sáng nóng bỏng hóa thành một luồng năng lượng âm thầm thẩm thấu vào kinh mạch toàn thân của Thương Nguyệt, kết hợp hoàn mỹ với chân nguyên phượng hoàng trong cơ thể của nàng, khiến cho nàng biến thành một con phượng hoàng đỏ rực, bay lượn giữa không trung. Trên đầu Thương Nguyệt, sáu viên tinh thạch đỏ to chừng nắm tay vây thành một vòng sáng đường kính ba trượng đang phát xuất ánh sáng màu đỏ rực hội tụ vào tâm của vòng tròn, đỡ lấy một ngọn đèn thần xoay tròn.

Nhìn thật cẩn thận, ngọn đèn thần đó kiểu dáng kỳ dị đặc biệt, chuôi đèn hình bốn cạnh, to nhỏ chừng sáu tấc, phía trên khảm một viên bảo thạch hình lăng trụ khắc đầy hoa văn to chừng ba tấc. Trên đỉnh của bảo thạch có một lổ nhỏ, phát xuất một chùm sáng trắng bạc, đây chính là nguồn sáng của cả đại điện. Lúc này, đèn thần và sáu viên tinh thạch đỏ có khí mạch liên kết với nhau, dung hợp thành một thể, phối hợp thật đẹp đẽ.

Nhưng theo sự xuất hiện của Thương Nguyệt, đèn thần ở giữa xuất hiện một chút biến hóa khác lạ, tần suất xoay tròn của nó dần dần chậm lại, thân đèn xuất hiện dấu hiệu như muốn rơi xuống. Dường như phát hiện ra điểm này, sáu viên tinh thạch đỏ lập tức bộc phát ra những tia sáng rực rỡ, mạnh mẽ kéo đèn thần quay lại vị trí cũ, thúc động nó tăng tốc xoay tròn. Đến lúc này, mọi thứ lại khôi phục như trước đây. Nhưng không bao lâu sau, đèn thần lại hạ xuống lần nữa, ép cho tinh thạch đỏ lại bộc phát ánh sáng để giữ lại đèn thần. Như vậy, theo thời gian, đèn thần và các viên tinh thạch đỏ một lên một xuống tạo nên cuộc chiến trường kỳ, cuối cùng tinh thạch đỏ hao hết năng lượng rồi, đèn thần liền chậm rãi bay đến bên cạnh của Thương Nguyệt.

Thời khắc đó, Thương Nguyệt lòng không chút tạp niệm dường như cảm ứng được biến hóa quanh mình, đột nhiên mở to hai mắt. Đập vào mắt là một chùm ánh sáng trắng lóe hiện, sau đó trong não trống rỗng, xuất hiện thời khắc thất thần ngắn ngủi. Thời khắc đó vô cùng ngắn, nhưng đèn thần lại phát xuất một chùm lửa đỏ áp vào trên huyệt Thiên Linh của Thương Nguyệt, chốc lát đã biến mất không thấy nữa. Đợi khi Thương Nguyệt tỉnh lại, chỉ thấy đèn thần đã rơi xuống, ngọn lửa sáng của bảo thạch trên đỉnh cũng không còn thấy, chỉ còn ánh sáng lập lòa của viên bảo thạch.

Hơi ngạc nhiên, Thương Nguyệt liếc chung quanh, đột nhiên tai nghe một tràng tiếng giòn tan, ngửng đầu lên chỉ thấy sáu viên tinh thạch đỏ tự động vỡ nát hóa thành bụi trần. Bốn bề, ánh sáng lập tức ảm đạm đi, Thương Nguyệt không kịp nghĩ kỹ, liền hạ xuống, vách sáng vô hình kia cũng đã không biết biến mất từ lúc nào rồi. Quay lại bên Lục Vân, Thương Nguyệt nói:

- Lấy được rồi, bây giờ đến lúc rời đi chưa?

Lục Vân liếc đèn thần, kéo tay nàng bay đến cửa điện, cất tiếng nói:

- Nơi này không thể ở lại lâu được, hai người này tiêu diệt luôn là gọn nhất.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy lập tức múa kiếm chém luôn Hỏa Vũ và Đinh Dương.

Bách Linh nhìn ngọn đèn thần, kinh ngạc nói:

- Thật là tinh xảo, quả thật thần kỳ quá.

Thương Nguyệt đưa ngọn đèn thần cho nàng, cười nói:

- Tỷ thích thì cầm mà nhìn cho cẩn thận.

Bách Linh đỡ lấy đèn thần, toàn thân ánh sáng lóe lên, kinh ngạc vui mừng nói:

- Đèn thần này thật thần dị, có ích rất lớn với người tu đạo.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy hiếu kỳ hỏi:

- Phải vậy không? Thế thì muội cũng muốn xem thế nào.

Nói rồi liền đưa tay phải ra đỡ lấy ngọn đèn thần.

Ngay khi Trương Ngạo Tuyết tiếp xúc với ngọn đèn thần, Cửu Thiên Hồng Liên trong lòng bàn tay phải của nàng đột nhiên hiện ra, hóa thành một chùm ánh sáng bao trùm cả ngọn đèn thần. Như vậy, đèn thần toàn thân lóe lên hào quang, ngọn lửa ánh sáng của viên bảo thạch trên đỉnh đèn lại hiện ra, khôi phục như cũ chiếu sáng cả đại điện. Cùng lúc đó, Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, kinh mạch toàn thân ngập tràn một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, khiến cho tu vi của nàng trong thời khắc đó đã tăng lên thêm một nấc mới.

- Ồ, quả thật quá thần kỳ. Cửu Thiên Hồng Liên trong mình muội không ngờ có thể thúc động được nó.

Trương Ngạo Tuyết ngạc nhiên vui mừng nhìn Lục Vân cùng với Thương Nguyệt, Bách Linh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc khó thấy. Thương Nguyệt cười nói:

- Ngọn đèn này rất huyền diệu, có thể liên thông khí tức với Phượng Hoàng pháp quyết trong cơ thể muội.

Bách Linh nói:

- Cảm giác của tỷ không mạnh như các muội, chắc là có liên quan đến pháp quyết tu luyện.

Lục Vân giải thích:

- Chuyện này thực ra rất đơn giản, ngọn đèn này là tinh hoa vạn năm của thần hỏa ngưng tụ thành, không phải khí cực dương cực cương thì không thể thúc động và hấp dẫn nó được. Tốt rồi, Thương Nguyệt hãy cất đèn thần, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy liền giao lại đèn thần cho Thương Nguyệt, ba cô liền theo Lục Vân bắn mình ra khỏi đại điện. Vừa ra khỏi điện, Lục Vân và ba cô liền sửng cả mình, chỉ thấy cả thành Hắc Ám đen ngòm như mực, trở thành một tòa thành đúng với tên gọi hắc ám, khiến cho người ta khó mà phân biệt được phương hướng.

Lục Vân dẫn ba nàng theo phương hướng trong trí nhớ để tiến lên, vừa bay đi được không xa, phía sau đã truyền đến âm thanh nổ ầm rất lớn, té ra chính là Lục Dương đại điện đã sụp đổ. Thương Nguyệt có phần cảm khái khẽ than:

- Thành Hắc Ám biến hóa như vậy sẽ mang đến sự thay đổi như thế nào đây cho thế giới này?

Trương Ngạo Tuyết trả lời:

- Đây chỉ mới là bắt đầu, biến hóa càng nhiều sẽ còn tiếp diễn nữa.

Bách Linh khẽ lẩm bẩm:

- Có lẽ, có một số chuyện vốn phải là như vậy.

Câu này vừa nói ra, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hoàn toàn không suy nghĩ nhiều lắm, nhưng Lục Vân lại động tâm, mơ hồ bắt được một chút ánh sáng soi rọi, nhưng cụ thể thế nào thì chàng lại không cách gì hiểu rõ ràng.

Dưới màn đêm đen ngòm, Lục Vân và ba nàng như ba mũi tên ánh sáng nhanh chóng rời đi. Lúc này, vị trí trung tâm của thành Hắc Ám, một làn sáng đen nhánh xông lên đến tận trời cao, khi đến một cao độ nhất định thì tự động tản ra, hình thành một tấm màn trời đen thui bao trùm lấy cả thành Hắc Ám. Ngoài ra, vị trí mà Lục Dương đại điện sụp đổ, một ngọn tháp cổ toàn thân đen nhánh đột ngột từ đất mọc lên, mơ hồ toát ra vài phần tà mị.

Trong màn đêm, đột nhiên truyền đến một trận cười to. Đó là thanh âm của Huyền Minh, y giận quá mà cười hay là đắc ý mà cười, điểm này ai biết được đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất