Thâu Hương

Chương 116: Thất Tinh chỉ đường

Chương 116: Thất Tinh chỉ đường


.
Bộ dạng củaTrương Liêu hoàn toàn là không hiểu cái gì, hiển nhiên không biết gì cả.
Tuân Kỳ trong lúc Thạch Lai kể lại, đương nhiên đã sớm ngưng thần suy tư, y được Lư Hồng tiến cử, hơn nữa làm việc có chút dụng tâm,có thể tìm được tám long mạch trong vòng hơn một tháng, bản thân cũng cảm thấy có phần ngạo nghễ, mà khi Thạch Lai đề ra câu hỏi, y cũng rất có chút mờ mịt.
Lư Hồng bất mãn khẽ nhíu lông mày nói:
-Tào Tam bảo ngươi nói... thì ngươi hãy nói hết một lượt đi.
Thạch Lai nhìn về phía Đơn Phi, thấy hắn cũng trầm ngâm không nói, rốt cục mở miệng:
-Tam gia và tại hạ cùng cho rằng, đây vốn là mộ Thất Tinh cực kỳ hiếm thấy.
Tuân Kỳ dù theo ngành này, nghe được ba chữ “mộ Thất Tinh” vẫn thấy ngạc nhiên khó hiểu, chớ đừng nói chi là Trương Liêu.
Lư Hồng lại sợ run lên, lẩm bẩm nói:
-Mộ Thất Tinh? Thật sự có người sẽ làm chuyện như vậy sao?
Thạch Lai vừa thấy Lư Hồng như thế, lập tức nói:
-Lư Đại Nhân kiến thức sâu rộng, đương nhiên hiểu rõ cái này.
Lư Hồng thấy mọi người đều chuyển mắt sang mình, nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười nói:
-Cái này sao, ta chỉ là biết tí tẹo, vẫn là nhờ Thạch Lai ngươi nói qua chi tiết.
Đơn Phi thấy Lư Hồng như thế, trong lòng lại cho rằng, người này nhìn thì tính tình nóng nảy, tùy tiện, kì thực là cáo già.
Phải biết rằng Tào Quan, Lư Hồng một đám người lập nghiệp từ đào mộ, nhìn mặt Lư Hồng như một bộ xương khô, chạm vào tử thi còn nhiều hơn là chạm phụ nữ, mộ Thất Tinh tuy rằng hiếm thấy, nhưng sao Lư Hồng chỉ biết tí tẹo?
Lại nói Lư Hồng là trợ thủ của Triệu Đạt, sao có thể là hạng người lỗ mãng?
-Đơn Giáo Úy cũng biết sao?
Thạch Lai mắt nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi không ngờ Thạch Lai lại quay sang hỏi mình, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, trừ Trương Liêu ra, ánh mắt ít nhiều đều có phân khinh miệt, lúc đang suy nghĩ:
-Thạch Giáo Úy khách khí. Ta chỉ là có biết một ít.
-Vậy nói nghe thử đi.
Lư Hồng một bên nói.
Đơn Phi cũng không khách khí, nhìn lụa đồ trên tường nói:
-Theo ta, vốn tồn tại một cách nói khác về mộ Thất Tinh …Tên là Thất Tinh chỉ đường.
Mọi người cũng có phân phát ngơ ngẩn, trong mắt Lư Hồng hàn quang hiện qua. Lập tức hỏi:
-Thế nào là Thất Tinh chỉ đường?
Đơn Phi là chuyên gia khảo cổ, đối với cách chôn cất cổ đại từ Tiên Tần đến Minh Thanh cũng có đọc lướt qua, vừa nghe Thạch Lai nói đến mộ Thất Tinh, lập tức nhớ đến tài liệu đã xem lúc trước.
Thấy Thạch Lai chậm rãi gật đầu, Đơn Phi lại khẳng định suy đoán của mình không sai, trả lời:
-Thất Tinh chỉ đường vốn là cổ xưa…
Ngừng lát, lại nói:
-Là một cách chôn cất thần bí.
Thất Tinh là Bắc Đẩu Thất Tinh.
Ghi chép quan sát sao của Hoa Hạ đã có từ sớm, nhưng ghi chép đối với Bắc Đẩu Thất Tinh bắt đầu từ đời Hán, theo góc độ của Đơn Phi,phương pháp chôn cất này đương nhiên rất cổ, nhưng hắn đang ở vào thời Tam Quốc, dùng từ cổ thì có vẻ sai sai.
Mọi người cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Tuân Kỳ một bên lạnh lùng nói:
-Còn muốn nghe Đơn Giáo Úy nói rõ chi tiết về phương pháp vừa cổ xưa, mà vừa thần bí này.
Trong giọng nói Tuân Kỳ hiển nhiên có ý châm chọc, trong lòng Đơn Phi âm thầm đề phòng, thầm nghĩ người này bị mình lừa một lần trong việc con thỏ, lại bị Quỷ Phong chém một kiếm, tức chết người nhất chính là Quỷ Phong đem chuyện này nói ra trước mặt mọi người ở chùa Tiểu Bạch Mã, Tuân Kỳ còn trẻ khí ngạo, vốn là nhân tài của Tuân gia, nhìn không giống người rộng lượng, bản thân mình phải đề phòng mười hai phần mới được.
-Thất Tinh một là Thiên Khu, hai là Thiên Tuyền, ba là Thiên Cơ, bốn là Thiên Quyền, hợp thành Đấu Khôi, năm sao thành Ngọc Hành,sáu sao thành Khai Dương, Thất Tinh xưng Diêu Quang, kết hợp thành chùm sao Bắc Đẩu. Đấu Khôi và chùm sao Bắc Đẩu hợp một chỗ,chính là Bắc Đẩu Thất Tinh.
Đơn Phi chậm rãi nói, thần sắc mọi người ít nhiều có phần khác thường.
Tư tưởng “Thiên Nhân Hợp Nhất” của Hoa Hạ có từ xưa, cao thủ trong Mạc Kim, Phát Khâu biết thiên văn hiểu tự nhiên, nhưng khi nghe Đơn Phi thuận miệng nói ra, như đếm vân tay, vẫn cảm thấy bất ngờ.
Trương Liêu thầm nghĩ Đơn huynh đệ quả thực là thiên tài, chẳng lẽ là do Tào Quan âm thầm bồi dưỡng mấy năm nay?
-Mộ Thất Tinh vốn là hợp với vị trí Thất Tinh trên trời, theo như đồn đãi, chỉ cần nhà có bảy đời hạ táng theo vị trí Thất Tinh, hậu thế nhất định đại phú đại quý, thọ không thể nói.
Đơn Phi nói những thứ này là căn cứ trí nhớ máy móc, ngủ cũng có thể nói ra, nhưng khi nói ra bốn chữ cuối cùng trong lòng vẫn run lên.
Thọ không thể nói sẽ không phải ý chỉ trường sinh bất tử chứ?
Bảy quyển da cừu...
Khi nghĩ đến đây, Đơn Phi thông suốt, nhìn Thạch Lai nói:
-Thạch Giáo Úy luôn nói Bặc gia có bảy quyển da cừu, chẳng lẽ Bặc gia dựa vào phương pháp chôn cất này mà hạ táng?
-Không sai.
Thạch Lai nói.
Tuân Kỳ muốn hỏi nhưng không muốn mở miệng, Trương Liêu một bên rốt cục không kìm nổi ý tò mò:
-Thạch Giáo Úy, Đơn Phi nói cực kỳ rõ ràng, nhưng có quan hệ gì với nhiệm vụ của chúng ta?
Trong lòng Trương Liêu kỳ thật có phần nói thầm.
Đêm đó sau khi Quỷ Phong rời đi, Quách Gia và hắn, Đơn Phi tự thuật về chuyện Tam hương, Trương Liêu tuy rằng bán tín bán nghi,nhưng Triệu Đạt sau đó nói Tư Không có lệnh, bảo y đi tới Lạc Dương tham dự việc này.
Trương Liêu có chút bất ngờ, nhưng thấy Quách Gia hướng y cười cười, lập tức hiểu được.
Đây là cơ mật, có thể tham dự đều là người Tư Không tín nhiệm!
Trương Liêu y là một hàng tướng, lúc trước mặc dù có biết chút manh mối về Tam hương ở Hà Bắc, nhưng xưa nay biết vi phạm lệnh cấm,không hề đề cập với người ngoài. Lần này dấn thân vào đây, thấy rõ vị trí của y trong lòng Tư Không đã có sự thay đổi.
Là bởi vì Quách Gia, hay là bởi vì Đơn Phi?
Trương Liêu trầm mặc, không có nghĩa y thành thật, bằng không lúc trước cũng sẽ không nói dối cho Đơn Phi, sau khi tới chỗ này, vừa nhìn thấy cục diện này, sao không hiểu liên quan mệnh hệ trong đó.
Y nhất định phải lựa chọn một bên, tuy rằng lặng yên không lên tiếng, nhưng y sớm xem Đơn Phi như huynh đệ. Tiểu tử Đơn Phi này đừng nhìn trước kia là gia nô, nhưng không theo lối cũ, điều quan trọng nhất là tiểu tử Đơn Phi này làm việc rất đúng khẩu vị của y.
Biết mình ngoại trừ tài võ, Mạc Kim căn bản không hợp với hắn, Trương Liêu thầm nghĩ chỉ cần ở cùng Đơn Phi, có thể hoàn thành nhiệm vụ này trở về coi như là đại công cáo thành.
Nhưng tới bây giờ, khác nghề như cách núi, Trương Liêu như cũ mờ mịt không rõ, căn bản không biết bọn người này đang làm cái gì.
Nghe Trương Liêu hỏi, Thạch Lai gật đầu nói:
-Trương Tướng Quân hỏi vô cùng đúng, quan hệ trong chuyện này đơn giản mà nói... xây dựng Lăng Lương Hiếu Vương vốn do Bặc Ấp một mình lo hết, mà Tam ia từ lúc đào mộ Lương Hiếu Vương, từng phát hiện hơn mười cuốn nhật kí của Lương Hiếu Vương. Lúc trước Triệu Đại Nhân, Lư Đại Nhân đều bận rộn xách vàng bạc châu báu trong mộ, Tam gia thì đem về toàn bộ thẻ tre đó về.
Lư Hồng nhớ rõ có việc này, hừ lạnh một tiếng, nghe Thạch Lai nói:
-Tam gia xem hết cuộc đời của Lương Hiếu Vương, việc vặt vãnh không lắm lời, nhưng có vài món manh mối cực kỳ mấu chốt...
Mọi người lập tức dựng lỗ tai lên, chợt nghe Thạch Lai nói:
-Thứ nhất chính là năm Lương Hiếu Vương hai mươi lăm, Lương Hiếu Vương ghi chép Nhật huynh đáp ứng truyền ngôi cho ta, rất mừng.
Y nói vài chữ đơn giản, có người mờ mịt không nói gì, Đơn Phi biết đoạn lịch sử đó, hiểu được rõ ràng ý của những lời này.
Lương Hiếu Vương vốn là con thứ của Hán Văn Đế, đại ca của hắn chính là Cảnh Đế Lưu Khải. Lương Hiếu Vương Lưu Võ và Cảnh Đế Lưu Khải cùng mẹ khác cha, mẫu thân chính là Đậu Thái hậu.
Quan hệ Lương Hiếu Vương cùng Cảnh Đế Lưu Khải không tệ, lại vì truyền thống từ xưa đến nay “Con già, cháu lớn, mạng của bà nội”,so với Lưu Khải, Lương Hiếu Vương lại được cưng chiều hơn.
Cảnh Đế hiếu thuận với Đậu Thái hậu, biết dụng ý mẫu thân, đối với Lương Hiếu Vương là có cầu nhất định đáp ứng, có một lần khi Lương Hiếu Vương vào triều, Cảnh Đế đoán chắc y uống say, nói chuyện phiếm rằng Lương Hiếu Vương thiên thu vạn tuế, truyền ngôi cho Lương Vương ngươi!
Lương Hiếu Vương đương nhiên rất mừng, Đậu Thái hậu cũng vui mừng.
Tuy nhiên sau khi Cảnh Đế tỉnh rượu có thể phát hiện không đúng, từ xưa đế vương ngoại trừ Nghiêu Thuấn, đều có dã tâm riêng, nếu không sự cố, ai sẽ
Không truyền đứa con truyền huynh đệ?
Sau này Cảnh Đế vẫn không thực hiện lời hứa, truyền ngôi cho con trai thứ mười Lưu Triệt, chính là Hán Vũ Đế, mở ra một thế hệ thịnh thế.
Lương Hiếu Vương cho đến chết cũng không thể lên ngôi Hoàng đế.
Thạch Lai mặc kệ người ngoài hiểu hay không hiểu đoạn lịch sử này, tiếp tục nói:
-Chuyện thứ hai chính là năm Lương Hiếu Vương ba mười lăm ghi lại ta không là đế vương, đi con đường tiên, trông mong tin tức Bặc Ấp.
Trong lòng mọi người run rẩy.
Đơn Phi suy tính thời gian, thầm nghĩ Lương Hiếu Vương là năm ba mươi sáu chết. Những lời này ghi lại vào trước năm y chết, nghe nói Lương Hiếu Vương vào năm ba mươi lăm từng vào triều gặp Cảnh Đế, thỉnh cầu ở lại Kinh Sư, đoán chừng là vẫn muốn đoạt vị. Chỉ mong Cảnh Đế giữ lời, tuy nhiên Cảnh Đế cự tuyệt lời mời Lương Hiếu Vương, rất nhanh bèn khiến y quay trở về nước phong.
Lương Hiếu Vương chắc biết dụng ý của Cảnh Đế, trong lòng rầu rĩ, lúc này mới quay sang theo tiên?
Tìm Trường Sinh Hương?
Cuộc nói chuyện của Đơn Phi và Tào Quan tại lầu các, đối với kết luận của Tào Quan có phân hoài nghi. Lúc này thấy Tào Quan làm việc kín đáo cố sức như thế, hiển nhiên là trăm phần trăm đoạt lấy Trường Sinh Hương.
Tuy nhiên, biến dị lại là chuyện gì?
Chợt nghe Thạch Lai nói:
-Chuyện thứ ba chính là Lương Hiếu Vương ba mươi sáu ghi chép, Lương Sơn cuối cùng gặp được Bặc Ấp, thấy trâu có lưng là chuyện không thể nào tin nổi, biết thế sự huyền ảo hơn ngôi vị đế vương, có được hương này, không hối!
Trong nội đường tĩnh lặng.
Đơn Phi nhớ rõ Tào Quan đề cập qua việc này với hắn, trong lòng hơi rét.
Cảnh tượng nãy giờ, cho dù là Trương Liêu cũng rõ ràng, mở miệng hỏi:
- Vậy ý của Thạch Giáo Úy là Lương Hiếu Vương cầu đế vị không thành, quay sang tìm cách trường sinh, mà Bặc Ấp tìm được Trường Sinh Hương cho y?
Trương Liêu cảm giác âm thanh của mình có phần khàn khàn, vốn cho rằng Thạch Lai sẽ phủ nhận, không nghĩ Thạch Lai khẳng định nói:
-Đúng vậy, Lương Hiếu Vương do có được Trường Sinh Hương của Bặc Ấp, bởi vậy lăng Lương Hiếu Vương không có thi thể của Lương Hiếu Vương và Vương hậu.
Trong mắt Tuân Kỳ tinh quang tràn đầy, Lư Hồng sờ sờ da mặt khô quắt, một lúc lâu sau mới nói:
-Tào Tam, năm đó ngươi là người đầu tiên tiến vào Vương lăng, lão tử vẫn cho là ngươi tham thứ quý trọng, không ngờ ngược lại ngươi đi lục soát xác chết Lương Hiếu Vương, năm đó lão tử vẫn thắc mắc thi thể đâu rồi, nằm mơ cũng không nghĩ tới còn có loại ẩn tình này.
Tào Quan trong xe lạnh lùng nói:
-Ta đã nói với ngươi, chỉ có điều ngươi căn bản không tin thôi.
Lư Hồng không hề phản bác, ngược lại gật gật đầu, trong đôi mắt tinh quang chớp lên, nhìn Thạch Lai nói:
-Thạch Giáo Úy, ngươi nói rất rõ về chuyện này, nhưng lão phu còn có một chuyện không rõ...
Im lặng một hồi, Lư Hồng cau mày nói:
-Cái này có quan hệ gì với mộ Thất Tinh?
Ông thật sự không biết?
Trong lòng Đơn Phi hoài nghi, chỉ thấy Thạch Lai nhìn sang nói:
-Lư Đại Nhân khó hiểu, nhưng chắc Đơn Giáo Úy đã rõ rồi?
Ánh mắt mọi người lại rơi vào người Đơn Phi, lần này không phải khinh miệt, mà là có phần thận trọng.
Đơn Phi trầm ngâm một lát mới nói:
-Nếu ta đoán không sai, nếu Bặc Ấp có thể cầu được Trường Sinh Hương cho Lương Hiếu Vương, đương nhiên bản thân ông ta cũng sẽ thu hoạch cho riêng mình Theo Tam gia, muốn tìm Trường Sinh Hương, mấu chốt nằm ở mộ của Bặc Ấp.
-Ngươi đây không phải là nói nhảm sao?
Tuân Kỳ không khỏi bình luận:
-Mấu chốt là tìm như thế nào?
Đơn Phi cười cười,
-Tuân Lang Tướng, làm sao tìm ra, chẳng phải ban nãy ta đã nói rõ?
Tuân Kỳ ngơ ngẩn ——


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất