Thâu Hương

Chương 117: Nghi điểm

Chương 117: Nghi điểm


.
Tuân Kỳ đương nhiên không phục Đơn Phi, mặc dù là lúc trước Quỷ Phong ở chùa Tiểu Bạch Mã đánh vào mặt y trước mặt mọi người, nói y kế không bằng Đơn Phi, hắn cũng không cảm thấy ĐơnPhi có chỗ nào cao minh hơn y, nhưng khi nghe được Đơn Phi nói đã nói qua phương pháp tìm kiếm, còn mình thì vẫn mờ mịt không biết, không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Lư Hồng cười ha hả nói:
-Mạc Kim Giáo Úy quả nhiên có chút môn đạo, sâu không lường được mà. Đơn Giáo Úy vừa nói, lão Lư cũng không hiểu, kính xin Đơn Giáo Úy nói rõ.
Mới một lát thôi, xưng hô thay đổi, tựa như rất thân với Đơn Phi.
Đơn Phi âm thầm đề phòng, lại liếc mắt nhìn Thạch Lai một cái, Thạch Lai nói:
-Thạch Lai chỉ trông mong cao kiến của Đơn Giáo Úy.
Biết trước mặt tuyển thủ chuyên nghiệp không thể qua loa tắc trách cái gì, lộ chút bản lãnh mới có thể để cho đám người Thạch Lai nể trọng, Đơn Phi không từ chối nữa:
-Mấu chốt của mộ Thất Tinh không nằm ở nơi cất giấu mộ Thất Tinh, mà là ở bốn chữ Thất Tinh chỉ đường. Thế nào là Thất Tinh chỉ đường...
Hắn mở cái hòm trên tay, lấy ra một cây bút than trong đó.
Đó hòm công cụ mà Tào Quan cho hắn, trong đó hiển nhiên trải qua sàng lọc cẩn thận, cái nào cũng là vật cần thiết trong lúc dã ngoại, lấy bút than vẽ ra hình dạng Bắc Đẩu Thất Tinh ở trên tường, Đơn Phi dùng bút than vẽ một vòng trên Thiên Tuyền Tinh, dẫn ra một thẳng thông qua Thiên Khu, sau khi hai điểm xác định một đường thẳng, kéo dài khoảng cách ước chừng gấp năm lần giữa hai sao, lại vẽ thêm một vòng tròn.
-Đây là sao Bắc Cực!
Đơn Phi nói:
- Mấu chốt của Thất Tinh chỉ đường là thông qua hai sao Thiên Tuyền, Thiên Khu định vị ra sao Bắc Cực, mà chỗ này, mới là...
Hắn không nói thêm gì đi nữa, Tuân Kỳ rốt cục hiểu ra, nói:
-Đây là nơi cất giấu bảo tàng?
Y trộm mộ nhiều rồi, nhưng thật ra lần đầu nghe đến cách tìm bảo tàng như vậy, sau khi nói xong mặt y hơi nóng, tim đập thình thịch.
Bí mật Tam hương vốn đã lưu truyền giữa bọn họ, Tuân Kỳ kỳ thật cũng là nửa tin nửa ngờ, có thể thấy được họ Bặc tốn công tốn sức như vậy, Tào Quan lại hao hết khí lực tìm đến. Tin đồn vô căn cứ, sao lại không có lý do?
Sau khi tìm được Tam hương…
Tuân Kỳ nhẹ nhàng hít vào một hơi, liền thấy mọi người kẻ thì nhìn Thất Tinh Đơn Phi vẽ ở trên tường, kẻ thì nhìn tơ lụa trên tường, trong lòng Tuân Kỳ run lên, tơ lụa có năm cái chấm đen, trong đó có mộ của Bặc Thiên Thu, ngoại trừ hai sao định vị quan trọng nhất, hình dáng các sao còn lại lại vừa khít với bức vẽ của Đơn Phi !
Đơn Phi dùng phương pháp đánh dấu đương đại định vị vị trí của sao Bắc Cực, âm thầm lại khẽ lắc đầu.
Cổ đại có nhiều người sùng bái vật tổ, thì cũng chỉ là cổ nhân hy vọng thu hoạch lực lượng siêu nhiên trong tự nhiên, mà cái gọi là “tầm long điểm huyệt”, “Thất Tinh chỉ đường”, theo Đơn Phi, đều là kết quả của loại tư tưởng này.
Theo cổ nhân, chôn cất ở long mạch không phải để mượn vận thế của rồng, mà là có thể hấp thu vận may trên rồng, Thất Tinh quay tròn chung quanh sao Bắc Cực là hiện tượng tự nhiên. Ở trong mắt cổ nhân, hiển nhiên cũng cho rằng Thất Tinh có lẽ lấy được một lực lượng thần bí từ bên trong sao Bắc Cực.
Kể từ đó, liền sinh ra nhiều phương thức mai táng, lại sinh ra các loại trường phái phong thuỷ.
Phong thuỷ vốn hình thành từ thời Tiên Tần hoặc sớm hơn. Căn cứ phát hiện khảo cổ học, rất nhiều di chỉ Tiên Tần đều xây dựng ở cạnh thủy thổ sườn núi.
Vì sao như vậy?
Đạo lý kỳ thật đơn giản, bởi vì như vậy thì thuận tiện cho việc lấy nước và bắt cá, lại không dễ dàng bị mưa to ngập thôi, đây vốn là một loại thói quen sinh tồn mà cổ nhân thích ứng tự nhiên, nhưng tới phong thuỷ học đời sau, lại biến thành lý luận phong thuỷ “Lựa chọn thủy mà ở. Lưng núi mặt thủy”, trở thành một chỉ tiêu lựa chọn phong thủy đất đai.
Nhưng người bây giờ ít khi sống bằng nghề bắt cá, là có hệ thống cung cấp nước uống, chọn lâm viên là vì muốn có thêm dưỡng khí của tự nhiên.
Phương thức chọn đất phong thủy thời Tiên Tần đơn giản dễ hiểu, có điều có chút thực dụng, thí dụ như địa hình dựa vào lòng sông, cấu tạo và tính chất của đất đai phải khô, nền phải vững chắc, nguồn nước phải sung túc, những thứ này đều là nhân tố mấu chốt xây dựng tòa nhà.
Thầy phong thủy bình thường chỉ cần không phải do thầy thể dục dạy dỗ, lý luận cơ bản này nhất định phải hiểu, bằng không mộ táng ngươi xây cho người ta ngày mai liền biến thành bọt nước, tang chủ sẽ không đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi?
Rất nhiều thầy địa lý ngoại trừ biết đạo lý hạ táng cơ bản này, bản lĩnh lợi hại nhất cũng không phải tầm long điểm huyệt, mà là có một cái miệng có thể thuyết phục người sống tin tưởng phương pháp của hạ táng bọn họ.
Dù sao ngươi chết đều chết hết, sự việc của trăm năm sau, thành thì tăng thêm thần bí, bại thì oán phong thuỷ phá hư, thầy phong thủy và thầy tướng số giống nhau, có một trăm lý do để làm tròn lý luận của mình.
Theo góc độ xác suất học mà nói, điều này thật sự là mua bán có lời không lỗ.
Tuy nhiên theo Đơn Phi, đế vương tể tướng bình thường sẽ tìm vài thầy địa lý, mà lúc này vấn đề lại nảy sinh, trừ phi thầy địa lý do một giáo sư dạy dỗ, bằng không long mạch lý giải ra rất nhiều đều hoàn toàn tương phản, cũng vì điểm ấy, người tìm kiếm long mạch cho đế vương, nhiều kẻ công kích lẫn nhau, gây ra sự hoài nghi của đế vương, số lượng bị chặt đầu tuyệt cũng không ít.
Phương pháp chôn cất Thất Tinh chỉ đường là có, nhưng Đơn Phi không tin vào cách nói sao Bắc Cực hấp thụ năng lượng.
Nhưng trong đó nhất định có nguyên nhân khiến Bặc Ấp và Tào Quan cũng tin vào nó.
Trường Sinh Hương chính là nguyên nhân chân chính?
Ai làm ra Trường Sinh Hương?
Vị trí sao Bắc Cực ứng với cái gì?
Lúc Đơn Phi cân nhắc, Lư Hồng đã nói:
-Tào Tam, cho dù Đơn Giáo Úy nói không sai, chúng ta vẫn không cách nào động thủ.
Mọi người đều âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Thạch Lai và Tào Quan không biết tiêu phí bao nhiêu công phu mới đào ra năm ngôi mộ của Bặc gia, mộ táng ở Mang Sơn nhiều vô kể, muốn tìm ra hai ngôi mộ táng còn lại, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào?
-Lư Đại Nhân đương nhiên biết ta có mở một hiệu cầm đồ?
Tào Quan ngồi trong xe bất ngờ nói.
Lư Hồng ngẩn ra, không rõ ý của Tào Quan, sờ cái trán hơi trọc:
-Ngươi nói cái hiệu cầm đồ chim của ngươi? Đến nay ta vẫn không hiểu nó dùng để làm gì?
Tào Quan thản nhiên nói:
-Ta luôn cầu mua về bảy tấm da cừu đó.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, lập tức nhớ lại sau ngày đầu tiên cùng Tào Ninh Nhi xuất phủ, chỉ thấy Tào Ninh Nhi và Lưu chưởng quỹ cầm cái hộp nói nhỏ đấy, chẳng lẽ...
Lư Hồng thần sắc hơi động, thất thanh nói:
-Chẳng lẽ có người đem cầm tấm da cừu đó?
-Không sai.
Trong giọng nói của Tào Quan hơi có vẻ kích động:
-Không lâu trước đó, ta có được tấm da cừu thứ sáu, phát hiện vị trí của Thiên Tuyền!
Lư Hồng bỗng nhiên đứng lên, quát:
-Vậy người cầm tấm da cừu đâu?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, thầm nghĩ Lư Hồng này không hổ là xuất thân từ Bộ an ninh, biết người cầm da cừu nói không chừng có liên quan đến Bặc gia, tìm được người nhà họ Bặc còn quan trọng hơn tấm da cừu đó.
Tào Quan trả lời:
-Người không có giữ lại. Chẳng qua là sau khi cầm rồi lấy một chuỗi tiền liền rời đi.
Đơn Phi không khỏi nhíu mày.
Lư Hồng chậm rãi ngồi xuống:
-Vậy tấm da cừu đâu?
Không đợi Tào Quan trả lời, Thạch Lai đã nói:
-Trên người của Thạch Lai.
Lúc nói chuyện y lấy ra một tấm da cừu đưa ra trước mặt Lư Hồng, Lư Hồng mở ra nhìn một hồi, hỏi:
-Vị trí của Thiên Tuyền ở đâu?
Y thấy trên quyển da cừu vẽ lung tung không biết cái gì, trong lúc nhất thời xem không hiểu lắm.
Thạch Lai cũng khoanh một vòng tròn trên tơ lụa nói:
-Theo Thạch Lai suy tính, hẳn là ở gần phạm vi này.
Mọi người vừa nhìn, đều có chút nhíu mày.
Bản đồ đương nhiên là có tỉ lệ đấy, Tuân Kỳ vẽ ra toàn bộ bản đồ Mang Sơn, treo trên tường chẳng qua cỡ bàn vuông, vòng tròn mà Thạch Lai vẽ tuy nhỏ, nhưng căn cứ mọi người suy tính, ít nhất cũng phải là phạm vi hơn mười dặm .
Đây là tìm mộ địa, không phải tìm rơi ở những thứ trong đó, khó khăn có thể nghĩ.
Huống chi cho dù tìm được điểm Thiên Tuyền cũng không được, không có điểmThiên Khu điểm, cho dù dựa vào đồ án định vị Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng mở ra một con đường trên địa lý thật, sai một ly đi một ngàn dặm thì không đến nỗi, nhưng chừng trăm lý vẫn có thể,nhưng tìm mộ táng, chênh lệch hơn mười dặm liền đủ rất nhiều người tìm cả đời đấy.
Thạch Lai nhìn ra mọi người hoang mang, giải thích nói:
-Chúng ta đã liên tục tìm năm tòa huyệt, nhiều ít phát hiện chút đặc điểm mộ táng của Bặc gia.
Mọi người lúc này mới xốc lại tinh thần.
Thạch Lai giơ quyển da cừu trên tay lên nói:
-Bặc thị chôn cất, đều là kết cấu mộ thất gạch, phía trên không để đất lấp, vốn lấy ba cây bách thụ làm hiệu, khoảng cách bằng nhau, ước chừng dài khoảng như ba người cỡ ta. Cách làm này của bọn họ tin là muốn để nhà mình tìm kiếm cho dễ.
Mọi người nhìn thân hình y, thầm nghĩ này tuy là chỉ dẫn, nhưng đầy khắp núi đồi đều là cây cối, cây bách thụ cũng tuyệt đối không ít,muốn tìm ra được cũng không dễ dàng. Tuy nhiên mục tiêu đã có, đại gia đều là đuổi tới Lạc Dương, bất kể như thế nào cũng phải đi tìm.
Lư Hồng cười ha hả:
-Hoá ra còn có môn đạo, vậy đi tìm cũng giảm đi không ít chuyện. Tuân Kỳ, lập tức bảo các huynh đệ đi xem.-
Liếc qua Đơn Phi, Lư Hồng không đợi mở miệng, Tào Quan đã nói:
-Đơn Phi, Trương Liêu, Thạch Lai ba người đi cùng nhau, cũng có thể cùng đi xem xét chung.
Lư Hồng ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:
-Như vậy cũng tốt, Tào Tam ngươi giúp làm chút chuyện của Phát Khâu Trung Lang Tướng chúng ta, lão Lư cảm tạ tại đây.
xxx
Chính ngọ, mọi người nói làm liền làm, đám người Lư Hồng, Tuân Kỳ giây lát không thấy bóng dáng, Thạch Lai kia cũng là tới trước cỗ kiệu Tào Quan thấp giọng hỏi hai câu, sau đó đi đến bên cạnh Đơn Phi, Trương Liêu nói:
-Đơn Giáo Úy, Trương Tướng Quân, bên này mời.
Y mang theo Đơn Phi, Trương Liêu đi vào một gian sương phòng bên cạnh, Tào Chân cũng cùng đi qua.
Thạch Lai nói:
-Đơn Giáo Úy...-
-Thạch Giáo Úy, tất cả mọi người cùng làm việc cho Tào tam gia, không cần kêu như vậy xa lạ như vậy.
Tào Chân một bên nhìn Trương Liêu nói:
-Trương huynh, huynh nói có đúng hay không?
Trương Liêu đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nói:
-Tử Đan nói rất đúng.
Trong lòng của y thấp thoáng có phấn chấn, biết Tào Chân ở Lạc Dương mặc dù chẳng qua là Giáo Úy, nhưng nếu luận quyền lợi địa vị,thân phận Tướng Quân của y cũng không so sánh được. Y bởi vì thân phận hàng tướng, bị người trong tộc Tào thị bài xích, bị tướng lĩnh lão làng của Tào Tháo xem nhẹ, cho dù triều đình đối với y đều là không nóng không lạnh.
Lưu Hiệp đương nhiên không tính là yêu thích đối với người bên cạnh Tào Tháo.
Nhưnghôm nay Tào Chân một câu Trương huynh nhìn như tầm thường, kì thực đã cho thấy thái độ dung nạp y của Tào Chân, điều này làm cho Trương Liêu sao lại không phấn chấn chứ?
Thạch Lai thấy thế, mỉm cười nói:
-Ta đây cũng trèo cao xưng hô Trương huynh.
Y vẫn đi theo Tào Quan, ở trong mắt Tào Chân đương nhiên nhìn bằng cặp mắt khác, nói như vậy, trong phòng tràn đầy sự ấm áp.
-Trương huynh, Tử Đan.
Thạch Lai nhìn sang Đơn Phi nói:
-Tam gia nói, lần này làm việc, chúng ta chẳng qua là phụ trợ, hết thảy còn phải xem phán đoán của Đơn huynh.
Trương Liêu, Tào Chân liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm giác có phần không ngờ.
Đơn Phi vẫn cân nhắc lý do Tào Quan nhất định muốn hắn đến, thầm nghĩ Mã Vị Lai tiến cử hắn, Tào Quan khiến hắn làm việc chẳng có gì lạ, nhưng hôm nay sau khi thấy Mạc Kim Giáo Úy và Phát Khâu Trung Lang Tướng điều tra, hắn biết rằng năng lực chuyên môn của đám người này tuyệt đối không kém, vậy chuyện gì chỉ có hắn mới nhất định có thể làm được đây?
Thạch Lai, Tào Chân tỏ thái độ như vậy, liền có nghĩa bốn người trong phòng xem như tiểu tổ công tác, giữa đôi bên nên tuyệt đối tín nhiệm.
Tạm thời áp chế hoang mang, Đơn Phi nói:
--Thạch huynh, một khi đã như vậy, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?
-Cứ việc nói.
Thạch Lai lập tức nói.
ĐơnPhi ánh mắt chớp lên:
-Chẳng lẽ Tam gia và Thạch huynh chưa từng có cảm thấy... quyển da cừu thứ sáu xuất hiện... rất kỳ quái?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất