Chương 12: Cứu ngươi a .
Mọi người hò hét, Tào Ninh Nhi cảm thấy người hữu dụng chỉ sợ chỉ có một mình Đơn Phi, thấy bộ dạng Tào Phức như vậy, tuy rằng hả giận, nhưng đây dù sao cũng là đại ca của nàng, muốn chết cũng phải chết xa một chút, chết ở trước cửa Tào Phủ, phụ thân hỏi đến cũng không biết nói sao.
Đơn Phi vốn cảm thấy vị Tào đại công tử này cốt cách thanh kỳ, thoạt nhìn cứu cả thế giới cũng không thành vấn đề, dựa theo lý luận khoa học, bị hai trăm con ong bắp cày đốt nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vị Tào đại công tử chỉ là bị một con ong bắp cày đốt một cái, theo xác suất học, cơ hội chết cũng không lớn.
Tuy nhiên nhìn bộ dạng này của Tào Phức, Ma Cường, trong lòng Đơn Phi đột nhiên rùng mình một cái, liền biết vấn đề nằm ở đâu.
Hai tên này đã uống rượu hoa!
Cũng không biết ong bắp cày có phải là cùng hai tên này bát tự không hợp hay không, nhưng rượu là thứ hoạt huyết, khẳng định sẽ gia tăng tốc độ lưu truyền của nọc độc, Đơn Phi nghĩ đến đây, cảm thấy vấn đề hơi nghiêm trọng, lập tức nói: - Đổng quản gia.
- Đơn Phi, chuyện gì? Đổng quản gia cũng hoảng hồn, thầm nghĩ đại tiểu thư mới bị đốt, may là không có gì trở ngại, đại công tử nếu có gì bất trắc, lão quản gia này trực tiếp nhảy sông tự vẫn đi thôi.
- Phiền quản gia nhanh chóng lấy rượu, kim thêu, đá lửa lại đây, lấy thêm chén rượu nữa.
Đơn Phi sớm đã quên thân phận gia nô của mình.
Đổng quản gia vẫn còn nhớ chuyện này, chỉ là hoảng loạn trước mặt, tiểu tử trước mặt này có sự điềm tĩnh, người rơi xuống nước nắm cọng rơm, người bệnh nặng tìm loạn thầy thuốc, Đổng quản gia thấy mấy hạ nhân vẫn còn sửng sốt, lớn tiếng hô: - Còn không mau làm theo lời phân phó của Đơn Phi đi tìm.
Kim thêu, rượu, đá lửa rất nhanh liền có, Đơn Phi không nói hai lời, trước tiên rót đầy chén rượu, Tào Phức thấy Đơn Phi bưng rượu qua đây, mê mê hồ hồ nói: - Không uống nữa, không uống nữa, nhanh chóng cứu mạng đi.
Trong đầu ngươi toàn nước đúng không?
Lúc này còn muốn uống sao?
Đơn Phi dở khóc dở cười, bỏ chén rượu xuống, đánh đá lửa hai cái, đốt cháy chén rượu kia, sau đó đem kim thêu trong tay hơ trên ngọn lửa vài cái.
Kiến thức khử trùng tất nhiên hắn biết.
Đem cổ của đại công tử hướng về ánh mặt trời, Đơn Phi híp mắt nhìn, cuối cùng tìm thấy vết thương của ong đầu hổ.
Vừa nãy Tào Ninh Nhi chẳng qua chỉ là quơ ngang một cái, vô tình trúng ong đầu hổ, chỉ là bị ong đốt trúng, tiểu tử này mới vừa dùng một bàn tay đánh chết con ong đầu hổ, đem mũi nọc của con ong cả cây cắm vào trong cổ!
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, vẫn là dùng kim mở rộng miệng vết thương, đem mũi nọc ong vụn lấy ra hết.
Mọi người nín thở tập trung tinh thần, cho dù là Ma Cường cũng nhịn không kêu ra tiếng.
Ánh tà chiếu nghiêng, dừng trên lông mày, khoé mắt của Đơn Phi, tràn ngập sự chuyên chú.
Tào Ninh Nhi chỉ sợ Tào Phức chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, lo lắng đứng ở đó, có thể thấy được động tác của Đơn Phi đâu vào đấy, không khỏi có thêm chút tin tưởng, giảm đi chút lo lắng, mượn ánh sáng của trời chiều quan sát khuôn mặt của Đơn Phi, đột nhiên phát hiện tiểu tử này lúc chuyên chú, cả gương mặt cũng rất ra dáng.
Trên mặt lại đỏ lên, Tào Ninh Nhi chỉ sợ người ta phát hiện, cuống quít dời ánh mắt đi, chỉ thấy mọi người đều nhìn Đơn Phi, lặng yên thở phảo nhẹ nhõm.
Sau khi Đơn Phi đem mũi nọc ong lấy ra, đổ chút rượu lên cổ Tào Phức, nói với Đổng quản gia: - Quản gia, tìm người giúp y hút độc ở vết thương ra, có thể hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu.
Đổng quản gia không nói hai lời, một ngụm cắn lên cổ Tào Phức.
Tào Hồng tuy không vừa mắt đại thiếu gia này, để Tào Ninh Nhi tiếp nhận chuyện gia tộc, nhưng Đổng quản gia hiểu rõ, nữ nhi vẫn là phải gả đi, sau này Tào gia vẫn là của Tào đại công tử.
Mọi người không hiểu mấu chốt, cũng đều rất cảm động, thầm nghĩ Đổng quản gia rốt cuộc tận tâm trung thành, vì Tào gia quả thật tính mạng cũng không màng, không ngừng hút máu.
Đơn Phi đối với Ma Cường cũng làm theo cách như vậy, nhưng nhìn thấy đôi môi như lạp xưởng của y cũng có chút khó khăn, thần trí Ma Cường coi như còn tỉnh táo, hàm hồ nói: - Đơn... Đơn... Uy tây... Uy tây...!
Uy tây uy tây?
Đơn Phi cho rằng vị này có chút huyết mạch của Đảo Quốc kia, khích lệ kỹ thuật trị liệu của y so với Đông Phương, nghe nửa ngày mới hiểu Ma Cường cũng sợ chết, uy tây chắc là "phải hút". Ma Cường là muốn nhờ hắn giúp hút độc tố, Đơn Phi vừa cau mày, thở dài thấp giọng nói: - Cái này, hai lượng bạc thế nào?
Đôi mắt Tào Ninh Nhi lập tức trợn tròn.
Tính mạng Ma Cường quan trọng, lập tức gật đầu, y không giống với gia nô khác, ở cùng đại công tử, tất nhiên so với Đơn Phi đám gia nô này quan trọng hơn rồi.
Đơn Phi đứng lên nói: - Một lượng bạc giúp Ma Cường hút độc, các ngươi có ai chịu không?
Đạo lý thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi, Đơn Phi tuy rằng không có tinh thông như mấy thầy thuốc xấu xa đương thời, nhưng lúc này không chặt chém một nhát, bản thân cảm thấy không cho qua được, báo giá lần nữa hiển nhiên đã rút năm thành hoa hồng.
- Có, có!
Đặng Nghĩa sớm đã cầm một chén lớn đi ra từ trong đám đông, một tháng tiền công của y chẳng qua chỉ mấy mươi văn tiền, sự hấp dẫn của một lượng bạc nhưng đó quả là uy tây uy tây đấy.
Bỏ chén lớn xuống, Đặng Nghĩa một phen ôm lấy cổ Ma Cường, tự trên xuống dưới làm một cái hôn tiêu chuẩn của ngày giải phóng quốc tế, mọi người một trận nôn mửa.
Thuý Nhi đỏ hết cả mặt, che mắt lại vẫn không nhịn được nhìn qua khe hở ngón tay, Tào Ninh Nhi sớm đã xấu hổ đỏ mặt, quay đầu đi, cắn môi muốn cười nhưng vẫn cố nén.
Ma Cường thì nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đẩy Đặng Nghĩa ra, ở một bên nôn mửa một lúc, đứng dậy nói: - Ngươi ăn phân sao, miệng sao thối vậy?
Đặng Nghĩa cũng có chút uỷ khuất, đứng dậy cầm lấy chén lớn nói: - Ta còn chưa nói ngươi đấy, ngươi giống như uống nước tiểu vậy, ta chỉ là ăn hai củ tỏi thôi, nước gừng nước tỏi này còn là chuẩn bị cho đại tiểu thư nữa, đại tiểu thư, ngươi thoa lên đi.
Hai người đều có lửa giận rất lớn, khó tránh khỏi ô ngôn uế ngữ.
Tào Ninh Nhi che miệng lại hình như cũng muốn ói, tất nhiên nghi ngờ nước tỏi này là nhai ra từ trong miệng Đặng Nghĩa, cuống quít nói: - Ngươi cho đại công tử cùng Ma Cường dùng đi, bọn họ cần thứ này hơn.
- Đại tiểu thư ngươi thật tốt. Đặng Nghĩa không quên khen thiên tiên trong lòng, quay đầu nhìn Ma Cường nói: - Hỗn hợp nước gừng nước tỏi này, Đơn Phi nói có thể trị độc ong, ngươi có muốn thoa không? Không thoa ta đem đổ.
Ma Cường tất nhiên không thân với Đơn Phi, nhưng đối với kỹ thuật trị liệu của hắn thì rất tin tưởng, vội vàng nói: - Sao lại không cần, đưa ta. Một phen đoạt lấy chén lớn, Ma Cường do dự chút, nhìn về đại công tử bị Đổng quản gia cắn nằm trên mặt đất, chần chừ nói: - Đại công tử, người có muốn thoa không? Người không cần, ta cứu mạng trước đây.
Tào Phức bị ong đầu hổ chích lên cổ, tất nhiên nghiêm trọng hơn Ma Cường chút, nghe Ma Cường hỏi, run giọng nói: - Cứu ngươi a, so với cứu ta trước... quan trọng hơn.
Mọi người ngẩn ra.
Đổng quản gia nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ mấy năm nay, lần đầu tiên nghe thấy đại công tử nói những lời trượng nghĩa như vậy.
Ma Cường cũng cảm động sâu sắc, cái mũi run rẩy nói:
- Đại công tử, Ma Cường chết cũng không quên ân đức của người. Gã chấm nước tỏi liền thoa lên môi, mặc kệ có chịu được hay không.
Không nghĩ Tào Phức không biết lấy hơi sức ở đâu, đột nhiên đẩy Đổng quản gia ra nhảy lên, một phen giành lấy chén lớn trong tay Ma Cường, thuận tay cho y một bạt tai.
- Ngu xuẩn, bổn công tử là nói, cứu ngươi cái con khỉ, cứu ta trước, quan trọng hơn!
Mọi người đều té xỉu.