Thâu Hương

Chương 13: Tâm sự của nữ nhi.

Chương 13: Tâm sự của nữ nhi.


Tào Phúc thoa hết số chất lỏng trong chén lên cổ, rồi mới quăng cái chén lại cho Ma Cường. Ma Cường rất giận nhưng không dám lên tiếng, càng không dám phí phạm, lập tức dùng miệng liếm sạch chất lỏng còn sót trong chén.
Cảm giác thấy trên cổ vừa cay vừa nóng lại có chút mát mát, Tào Phức ngược lại cảm thấy yên tâm hơn - còn đỡ hơn tình trạng tê tái không cảm giác như khi nãy.
- Quản gia!
- Đại công tử khỏe rồi? Đổng quản gia thấy Tào Phức hồi phục chút sinh khí, hỏi với vẻ mặt lo lắng pha chút vui mừng.
- Ông quản lý chỗ này thế nào vậy? Tào Phức hỏi một cách phẫn nộ: - Sao chỗ này lại có ong vò vẽ xuất hiện?
Đổng quản gia úp úp mở mở một hồi, thầm nghĩ ta quản trời quản đất, quản luôn ngươi ăn ị đánh rắmcòn chưa đủ sao, tại sao còn phải quản luôn cả ong vò vẽ ở ngoài phủ? Đặng Nghĩa đứng nhìn thấy, không bỏ lỡ cơ hội thể hiện này: - Đại công tử, mấy ngày gần đây, không biết thế nào, mà cứ thấy có ong vò vẽ xuất hiện quanh đây, tôi nhìn thấy qua một hai con, nhưng không có chích người.
Câu nói này của y lập tức đắc tội mất ba người. Tào Ninh Nhi biết y là một tên thô kệch cũng không so đo làm chi, nhưng Tào Phức thì hừm lạnh một tiếng: - Ý ngươi là bổn công tử không phải là người?
- Không phải, không phải. Đặng Nghĩa sợ tới xém chút là nằm gục xuống luôn.
Đột nhiên Thúy Nhi hét lên một tiếng, tất cả đều nhìn qua, thì thấy Thúy Nhi đang quơ quơ tay áo, vừa xua đuổi vừa kêu to: - Con ong!
Đặng Nghĩa lập tức kêu lên: - Bảo vệ đại tiểu thư! Y chạy như bay tới, cởi áo ngoài ra giúp Thúy Nhi xua đuổi ong. Đổng quản gia thấy còn có mấy con ong vò vẽ đang loay hoay cách đó không xa, hoảng hốt kêu lên: - Chúng ta vào phủ trước đi.
Tào Ninh Nhi cũng thầm kinh hãi, sớm đã vào trong Tào phủ dưới sự bảo vệ của mọi người, mãi cho tới khi tới được tiền đường, mới thở phào nhẹ nhõm. Liếc thấy Đơn Phi hình như hơi im lặng, Tào Ninh Nhi nhịn không được hỏi: - Đơn Phi. Cái này tại sao ong lại chích ta?
Thúy Nhi nghe xong thiếu điều sặc cả cơm ra, thầm nghĩ đại tiểu thư đúng là xem Đơn Phi như vạn sự thông, tại sao cái gì cũng đi hỏi hắn?
Tào Phức ở bên cạnh nói: - Tào Ninh Nhi, muội tối ngày ăn mặc trang điểm lòe loạt tới thế này, làm sao mà ong bướm không tới chứ?
Tào Ninh Nhi trừng đôi mắt đẹp: - Ta còn chưa nói huynh cả ngày đều mình đầy mùi rượu dụ ong tới nữa!
Hai người trông đang căng thẳng vô cùng, Đơn Phi ở một bên nói: - Những lời tiểu thư và đại công tử nói đều có vài phần đạo lý.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Đổng quản gia càng liên tục lắc đầu, thầm nghĩ đúng là tre già măng mọc, cây sau cao hơn cây trước, gia nô to gan như thế, ông ta đã lâu rồi chưa được thấy.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Đơn Phi nói: - Theo như ta biết, loại ong này gọi là ong đầu hổ, yêu thích các loại hoa có màu sắc sặc sỡ, có thể nó tưởng đại tiểu thư là một đóa hoa xinh đẹp nên mới tập kích tiểu thư đó.
Tào Ninh Nhi nghe Đơn Phi tán đồng lời của Tào Phức, trong lòng vốn có chút tức giận, nghe hắn nói mặt nàng ngược lại còn ửng đỏ cả lên, chậm rãi gật đầu: - Đơn Phi, không ngờ ngươi cũng có chút kiến thức. Thúy Nhi nhịn không được bụm miệng cười, Tào Ninh Nhi quát khẽ: - Ngươii cười cái gì?
- Muội nghĩ ong chích muội, cũng là vì trông muội giống như một bông hoa đúng không? Thúy Nhi vui vẻ cười nói.
Tất cả nghe xong muốn té xỉu.
Cái mặt bí đao của Đổng quản gia cuối cùng cũng dịu lại xuống, nhưng lại lo là qua mấy ngày nữa, tên gia nô biết nịnh nọt lấy lòng chủ này sẽ cướp mất vị trí của ông ta, nên ông ta cau mày hỏi: - Vậy thì tại sao ong đầu hổ lại chích đại công tử và Ma Cường?
Mọi người đều thấy hai người bị chích này đều không liên quan gì tới bông hoa cả, nói là phân để nuôi hoa thì đúng hơn, nên họ chỉ nhìn Đơn Phi, thầm nghĩ xem tiểu tử nhà ngươi làm sao bào chữa tiếp.
Đơn Phi cười cười: - Ong đầu hổ ngoại trừ thích những bông hoa có màu sắc sặc sỡ ra, còn rất nhạy cảm với mùi hương, đại công tử
- Được rồi, được rồi, bọn ta biết rồi.
Tào Phức thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi tối sầm xuống, biết rằng nháy mắt là muội muội muốn tính sổ với mình về chuyện gã đi ăn chơi lầu xanh, nên Tào Phức đứng phắt dậy, nói: - Quản gia, ta thấy đám ong này ngạo nghễ như vậy, nhất định là ỷ nó có hậu đài mà.
- Hả? Đổng quản gia không hiểu Tào Phức đang nói gì.
Tào Phức thấy Đổng quản gia vẫn còn ngơ ngác, liền quay sang Đơn Phi nói: - Tiểu tử ngươi có chút lanh lợi, bổn công tử rất thích, ngươi đương nhiên là biết bổn công tử muốn nói gì đúng không?
- Ý công tử muốn nói tới tổ ong ở gần đây? Đơn Phi mỉm cười nói.
Mọi người đều rùng mình một cái, nhưng Tào Phức lại vỗ đùi một cái, nói: - Không sai, đám ong đó ngay cả người của Tào phủ cũng dám chích, nếu không có cái tổ thì thật sự là không hợp lý. Đặng Nghĩa!
- Có tiểu nhân. Đặng Nghĩa luôn đứng đợi bên ngoài, hiển nhiên là không muốn bỏ qua một lạng bạc kia.
- Ngươi lập tức tìm ra hang ổ của đàn ong này. Tào Phức nghiến răng nghiến lợi nói: - Bọn ong này ngay cả bổn công tử cũng dám chích, bổn công tử ngày mai nhất định sẽ đích thân dẫn người diệt sạch mấy con ong này, một con cũng không tha.
- Đại công tử anh minh.
Ma Cường nhếch cái môi sưng tấy lên, không quên xu nịnh một câu.
Tào Ninh Nhi thấy Tào Phức nhìn qua, bĩu môi nói: - Đúng là uy phong, đúng là sát khí đằng đằng a! Nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, Tào Phức nói một cách bất mãn: - Tào Ninh Nhi, rốt cuộc muội có phải là muội muội của ta không vậy? Lần này nói thế nào chúng ta cũng có chung một kẻ thù, ta vì Tào phủ, vì trừ hại cho bá tánh một phương, sao muội có thể nói những lời lạnh lùng như thế?
- Ta chỉ mong là huynh đừng có bị người ta khiêng về thôi. Tào Ninh Nhi lạnh nhạt nói: - Đơn Phi, chúng ta đi.
- Đại tiểu thư.
Thúy Nhi vội kéo tay áo của Tào Ninh Nhi một cái: - Người nên gọi muội đi theo mới đúng.
Đổng quản gia đứng bên thầm lắc đầu. Tào Ninh Nhi thấy vậy không nhịn nổi đỏ cả mặt, khẽ quát: - Muội đương nhiên cũng phải đi theo rồi, chỉ là ta có chuyện muốn nói với Đơn Phi thôi.
Nàng lướt đi thướt tha, mãi tới trước phòng mình mới dừng bước, cảm giác gió mát thổi qua mặt, mặt không còn nóng như ban nãy nữa, mới quay đầu lại nhìn Đơn Phi.
Chiều tà xuống núi, lồng đèn lên đèn, chiếu sáng màn đêm mông lung giữa hai người.
Đơn Phi thấy Tào Ninh Nhi chỉ nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy khó hiểu: - Đại tiểu thư có dặn dò gì không ạ?
Tào Ninh Nhi cắn môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh: - Hôm nay ngươi làm tốt lắm, không chỉ giúp dược đường, còn giúp cả ta nữa. Nàng giơ ngón tay bị ong chích lên, trên đó bị sưng lên một chút, nhưng Tào Ninh Nhi vẫn cảm thấy rất may mắn, nàng mỉm cười nói: - Tào gia lâu nay luôn là có lỗi phải phạt, có công tất thưởng, ngươi muốn được thưởng cái gì?
Đơn Phi lập tức tỉnh người, hắn chỉ là tiện tay giúp thôi nhưng không ngờ gặp phải bước ngoặt cuộc đời nhanh như vậy, thân là một nhân sĩ thành công hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: - Ta thật ramuốn xin đại tiểu thư một chuyện.
Trái tim thiếu nữ của tào Ninh Nhi rung động một cái.
- To gan. Thúy Nhi nhịn không được quát một tiếng: - Ngươi đừng quên mất thân phận của mình.
Tào Ninh Nhi đưa tay ngăn Thúy Nhi lại, một hồi nàng mới nói: - Ngươi muốn cầu xin ta việc gì?
- Hạ nhân trong phủ có ngày nghỉ đúng không ạ? Đơn Phi hỏi.
- Ngày nghỉgì? Tào Ninh Nhi thắc mắc.
Đơn Phi cảm thấy từ này có hơi quá đi trước thời đại, hắn ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: - Ta có chút chuyện muốn làm, xin đại tiểu thư cho ta ra khỏi phủ vài ngày.
Tào Ninh Nhi thở nhẹ một cái, nói với giọng nhàn nhạt: - Thì ra là chuyện này. Nàng không muốn chàng thiếu niên gầy guộc trầm mặc trước mắt vừa mở miệng cầu xin là có liên quan tới nàng, vốn còn cảm thấy hơi lo lắng, nàng cũng không hiểu tại sao mình phải sợ lời cầu xin từ một hạ nhân, nhưng nghe Đơn Phi nói xong, nàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm cũng vừa có chút thất vọng.
Đơn Phi trông có vẻ càng thất vọng hơn, hắn chỉ sợ Tào Ninh Nhi từ chối thẳng thừng. Hắn biết là gia nô vào thời đại này thật ra chẳng có chút nhân quyền nào cả, nếu là tự tiện trốn thoát thì sau khi bị bắt rồi xử tử cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng trước mắt hắn thật sự rất cần ra phủ làm chút chuyện riêng.
Một hồi sau, Tào Ninh Nhi cuối cùng cũng nói: - Ngươi có người thân ở thành Hứa Đô này không? Thấy Đơn Phi lắc đầu, Tào Ninh Nhi cũng không hỏi tiếp, chỉ là nói: - Được, ngày mai ta sẽ cho Thúy Nhi nói một tiếng với quản gia là được, ngươi ra khỏi phủ rồicẩn thận chút nhé.
Nhìn thấy sắc mặt đầy kinh ngạc của Thúy Nhi, Tào Ninh Nhi cảm giác câu từ của mình dễ khiến người ta hiểu lầm, bổ sung một câu: - Ý ta là cẩn thận ong vò vẽ.
Đơn Phi mừng lớn, chắp tay đa tạ một câu, rồi quay người rời đi.
Tào Ninh Nhi nhìn bóng lưng đi xa của hắn, nhất thời im lặng không nói gì, Thúy Nhi nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn không được: - Đại tiểu thư, Thúy Nhi cảm thấy người đối xử với Đơn Phi này có chút khác người thì phải.
Tào Ninh Nhi không khỏi giật mình, nói câu: - Đúng vậy, khác với người khác, thì sao?
Thúy Nhi đưa tay che miệng, nhìn Tào Ninh Nhi với vẻ mặt khó tin: - Đại tiểu thư, người đừng nói với muội là, người, người
- Ngươi nghĩ đi đâu mất rồi? Tào Ninh Nhi trừng đôi mắt xinh đẹp của mình. - Đơn Phi này là người tam thúc trọng dụng, ta vốn cảm thấy quyết định của tam thúc có chút sơ sài, nên hôm nay mới để hắn đi theo, chính là muốn quan sát xem biểu hiện của hắn thế nào.
Im lặng một lát, Tào Ninh Nhi lẩm bẩm: - Hắn ta tuyệt đối không phải hạ nhân tầm thường, tam thúc nói hắn đến đây vì báo thù, không biết lại liên quan tới ai đây?
Sau khi quay về phòng của mình, Tào Ninh Nhi thấy Thúy Nhi đi chuẩn bị bữa tối rồi, cuối cùng nàng lại nhìn ngón tay của mình dưới ánh đèn một cái, qua ánh nến chập chờn, nàng như nhìn thấy lại khoảnh khắc gần nhau dưới ánh hoàng hôn ấy
Sờ nhẹ ngón tay, Tào Ninh Nhi khẽ cắn môi, khóe miệng như cười không cười, trên mặt thì ửng đỏ trông rất ngượng ngùng


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất