Chương 127: Cách hay .
Bóng đêm đã buông xuống, thung lũng sâu thẳm, sớm có người không còn kiên nhẫn nghe Bặc Hoán tự thuật, thu thập chút cành khô trong cốc nhóm một đống lửa lớn, lửa xua tán đi bóng đêm vây quanh, lại vẫn chỉ là ánh sáng le lói ở trong bóng đêm.
Thạch Lai biểu hiện ra có chút thận trọng, nghe Diêm Hành nói hồi lâu mới nói: -Đoạn đường này đi tới, chỉ nhìn thấy xương trắng chuột to, liền biết còn đi tiếp sẽ rất hung hiểm.
Mọi người âm thầm gật đầu, mấy kẻ đi theo Tôn Khinh đã sớm bắt đầu có suy nghĩ muốn lui lại, chỉ vì sợ hãi Tôn Khinh, lại thấy ngọc khí đều tại trên tay Mắt To, không muốn cứ như vậy mà rời đi.
-Ngươi sợ? Diêm Hành khóe miệng có chút mỉa mai.
-Những năm gần đây, ba huynh đệ chúng ta trộm qua không có gần ngàn, cũng có mấy trăm mộ thất. Thạch Lai mày khẽ nhếch nói: -Chúng ta không sợ mộ thất cổ quái, chỉ sợ mộ thất không cổ quái.
Y nói tới đây, ít nhiều có phần kiêu ngạo, kì thực là một loại tự tin vào thực lực của mình, không cần diễn mà đều là tự nhiên là vậy.
Diêm Hành ánh mắt hơi vui mừng, nói: -Vậy các ngươi còn do dự cái gì?
-Chúng ta là sợ các hạ. Thạch Lai không chút khách khí nói: -Võ công của chúng ta không cao bằng các hạ, cũng không có người giống như Hàn Tướng Quân chống lưng. Nếu một phen vất vả một chút ưu đãi đều không chiếm được, chúng ta sao phải làm?
-Vậy ngươi muốn như thế nào? Diêm Hành thản nhiên nói: -Muốn ta thề sẽ không gây bất lợi cho các ngươi? Y vốn chỉ muốn nói đùa, không nghĩ Thạch Lai lại gật đầu nói: -Có thể phát thề thì không còn gì tốt hơn.
Diêm Hành lặng người một chút, lập tức cười nói: -Thề như thế nào?
-Tam hương huyền ảo như vậy, ba huynh đệ chúng ta đương nhiên sớm có nghe qua, cũng không có đạo lý không động tâm, chư vị đương nhiên cũng giống như vậy. Thạch Lai nói: -Ta muốn các hạ thề, nếu gặp được Tam hương, chúng ta ba nhóm chia đều, không được tranh đoạt làm những chuyện bất lợi với nhau, ý các hạ như thế nào?
Dương Đông quát: -Khẩu khí ngươi thật lớn!
Thủ hạ của Tôn Khinh cũng bắt đầu ồn ào. Thạch Lai, Đơn Phi cùng Trương Liêu chỉ có ba người, nhưng Tôn Khinh lại có hơn mười người, đến người của Diêm Hành cũng nhiều gấp đôi bọn họ, phân chia như vậy trách không được bọn họ bất mãn.
Diêm Hành khẽ cười nói: -Các hạ không biết là ngươi yêu cầu có chút quá rồi sao?
-Trên đời này rất nhiều thứ vốn không phải xem số người để phân phối, mà là xem bản lĩnh. Thạch Lai kiên trì nói: -Huynh đệ của ta Đơn Phi đã nói rồi, việc này rất quỷ dị. Chúng ta là dùng mạng để đổi hương, nếu không đoạt được, sao lại đồng ý xuất lực?
Đơn Phi hơi giật mình, thầm nghĩ ta khi nào thì nói qua những lời này?
Diêm Hành không giận ngược lại khen ngợi: -Nói rất đúng. Trên đời này vốn chính là xem bản lĩnh ăn cơm! Nhìn người mang nón tre kia, Diêm Hành nói:
-Không biết ý của huynh đài như thế nào?
Người mang nón tre vẫn là bộ dáng việc không liên quan đến mình, nghe vậy chỉ gật gật đầu.
Diêm Hành hỏi cũng không hỏi ý kiến của Tôn Khinh, lập tức quay người nói: -Vậy cứ theo lời của các hạ là được. Ba huynh đệ các hạ một phần, Diêm Hành ta một phần, người mang nón tre kia và Tôn Khinh một phần. Sau khi tìm được hương chia ra ba phần, không được tranh đoạt, nếu vi phạm ước hẹn này, trời tru đất diệt! Hắn căn bản không có hỏi ý của Tôn Khinh, bởi vì y kiêng kỵ nhất chỉ có hai người là Trương Viễn và kẻ mang nón tre. Thấy Tôn Khinh và người mang nón tre giống như cùng nhau lại giống như tách rời, trong lòng của y có chút kỳ quái, thủy chung không rõ quan hệ của bọn họ.
Thấy không có người lại có dị nghị, Diêm Hành lại nói: -Khi nào các hạ động thủ?
-Sáng mai động thủ. Thạch Lai nhận được sự đồng ý của Diêm Hành, sảng khoái trả lời. Thấy Diêm Hành gật gật đầu, Thạch Lai lôi kéo Đơn Phi, Trương Liêu tới bên vách đá ngồi xuống.
Thấy Đơn Phi, Trương Liêu đều là trầm mặc không nói, Thạch Lai nói: -Hành trình ngày mai rất nguy hiểm, các ngươi nhất định phải đi theo ta mới được.
Trong lòng Đơn Phi thật sự có rất nhiều nghi vấn, không khỏi nói: -Thạch huynh, có câu không biết có nên nói hay không?
-Huynh nói. Thạch Lai thấp giọng nói.
-Huynh tin lời hứa của bọn họ? Bản thân Đơn Phi giữ chữ tín, nhưng đối với việc Diêm Hành có giữ chữ tín hay không thật sự không có gì nắm chắc.
Thạch Lai nói: -Ta đương nhiên không tin.
Đơn Phi ngẩn người, nhíu mày, thầm nghĩ nếu ngươi đã không tin, bức Diêm Hành thề làm cái gì? Chúng ta chỉ có ba người, đối mặt với hai nhóm khác cũng không có phần thắng, cho dù tìm được hương thì cũng làm được gì?
Trương Liêu vốn một mực yên lặng, rốt cục ho nhẹ một tiếng, nói: -Thạch huynh, ta cũng có chút không rõ ràng. Dừng một lát, thấy Thạch Lai chờ y nói tiếp, Trương Liêu nhìn Đơn Phi liếc mắt một cái, thấp giọng nói: -Sự việc xảy ra đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới Diêm Hành có thể tìm tới hậu nhân của Bặc thị, hơn nữa lại rất nhanh tìm được nơi này. Ta nghĩ Thạch huynh theo tới, chỉ sợ cũng là bị bức bách. Nếu bị bọn họ lấy hương, vậy một phen tính toán của Tam gia không khỏi tan trong thoáng chốc.
Thạch Lai trầm mặc không nói, giống như đang suy nghĩ gì đó.
-Nhưng Đan huynh đệ suy xét cũng không phải buồn lo vô cớ. Trương Liêu làm không được việc đào mộ trộm mộ, nhưng phán đoán tình thế lại tuyệt đối không kém, nói:
-Chỉ ba người chúng ta, đích xác có chút mạo hiểm.
Y những năm gần đây trải qua sóng gió, không lo lắng cho mình, có cũng là lo lắng cho hai người Thạch Lai, Đơn Phi. Mặc dù trước kia Trương Liêu chưa gặp qua Diêm Hành, nhưng cũng nghe qua cái tên Diêm Hành này, thấy y chỉ dùng một kích liền giết một thủ hạ của Tôn Khinh, thì biết người này võ công tuyệt đối không kém.
Trầm mặc một lát, Trương Liêu chậm rãi nói: -Thạch huynh đi theo Tào Tam gia nhiều năm như vậy, nói vậy... Y ngừng tạm, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, yên tĩnh làm cho lòng người sợ hãi.
Qua hồi lâu, Thạch Lai nhìn hai người Đơn Phi, Trương Liêu nói:
-Các ngươi không tin ta? Các ngươi cho rằng ta quá mức tham công, hay là cho rằng ta muốn một mình nuốt Tam hương?
Đơn Phi trong lòng hơi trầm xuống, Trương Liêu nhìn Thạch Lai một lúc lâu nói:
-Ta chẳng qua là cảm thấy... Thạch huynh nếu là tin tưởng chúng ta, nên đem kế hoạch của ngươi nói cho chúng ta nghe một chút.
-Không sai. Đơn Phi gật đầu nói: -Chúng ta cùng Thạch huynh đã quen biết nhiều ngày, rất tin cách làm người của Thạch huynh, càng tin tưởng ánh mắt của Tam gia, chúng ta chỉ cần hiểu được ý tưởng chân chính của Thạch huynh.
Thạch Lai nhìn Đơn Phi, Trương Liêu hồi lâu, đột nhiên cười nói: -Các ngươi không cảm thấy là có chút kỳ quái sao? Lần này chúng ta phái người đi vào Bắc Mang, vì sao cùng nhau đi tới, một bóng người cũng không thấy.
Không đợi Đơn Phi nghĩ rõ, tinh thần Trương Liêu rung lên nói: -Hay là Thạch huynh đã sớm để lại tin tức báo cho Mạc Kim Giáo Úy? Y biết rằng đám người này làm việc nhất định có thủ pháp độc đáo của bọn họ, trong lòng Đơn Phi hơi lạnh, thấp giọng nói: -Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu?
Hắn sớm đã hoài nghi, thầm nghĩ tới chúng ta là quan đảo nha, sao lại lặng lẽ không tiếng động thế, những người còn lại đến tột cùng đang làm cái gì. Nghe thấy lời nói của Thạch Lai, âm thầm kinh sợ, nhịn xuống ý niệm nhìn về phía khe hở nơi vách đá trong đầu.
-Không sai biệt lắm. Thạch Lai khẽ mỉm cười, nói: -Bởi vậy các ngươi không cần lo lắng cái gì, chỉ cần có thể cùng ta tìm được Tam hương, ta tuyệt đối nắm chắc có thể đưa đến trong tay Tam gia.
Đơn Phi nghe được mấy chữ "Không sai biệt lắm", cảm giác Thạch Lai dường như đang lén gạt đi cái gì, Trương Liêu đã nói: -Nhưng cũng phải tìm được cửa vào của nơi cất giữ Tam hương, ta không làm được chuyện này, các ngươi có thể có nắm chắc?
Thạch Lai cười ngạo nghễ, thản nhiên nói: -Năm đó đám thủ hạ của Đổng Trác có thể tìm được cửa vào, chúng ta đương nhiên cũng có thể. Nếu như ngay cả ta cùng Đơn Phi đều tìm không thấy cửa vào, vậy trên đời còn có ai có thể tìm ra?
xxx
Sắc trời mới bắt đầu sáng lên, Thạch Lai, Đơn Phi đã đi quanh cốc một vòng.
Người mà Tôn Khinh mang đến tuy rằng cũng đào qua không ít phần mộ, nhưng dù sao cũng không phải người chuyên nghiệp. Đối mặt với nơi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này, muốn tìm ra cửa vào hoàn toàn không có đầu mối.
Mọi người chỉ thấy Thạch Lai, Đơn Phi một đi về phía tây, một lượn qua lượn lại, giao nhau mà đi, thỉnh thoảng hơi tạm dừng, đều là không rõ ràng cho lắm. Trương Liêu mặc dù học được không ít phương pháp xem mộ của hai người, nhưng cũng không có đầu mối gì.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Thạch Lai, Đơn Phi không hẹn mà cùng tới bên cạnh đống loạn thạch phía đông trong cốc đứng lại.
Mọi người thấy bọn họ thật lâu chưa động, đều là xông tới, có hán tử sớm nhịn không được hỏi: -Nơi này chính là cửa vào? Mọi người mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ thấy một đống đá hỗn loạn, đông một khối tây một khối bày có chút loạn, Tôn Khinh nhịn không được nói: -Chẳng lẽ nơi này có trận pháp?
Trận pháp chỉ dẫn phương hướng cửa vào?
Diêm Hành không kìm nổi quan sát đống loạn thạch, phát hiện trong đống loạn thạch ngoại trừ mấy bộ thi hài, nhìn không thấy có gì huyền ảo, cau mày nói: -Tìm được rồi sao?
-Còn cần phiền các hạ ra tay. Đơn Phi thấy Thạch Lai hướng hắn gật gật đầu, biết Thạch Lai là bảo hắn nói ra, dù trong lòng vẫn còn hoang mang như trước, nhưng đã quyết định động thủ.
Diêm Hành ánh mắt chớp lên, nói: -Làm sao ra tay?
-Mời các hạ tìm người dời đống loạn thạch này qua đây. Đơn Phi đi đến một nơi trong đó, dùng chân chỉ chỉ.
Mọi người cùng giật mình, thầm nghĩ nếu dưới chân Đơn Phi là cửa vào, vậy bắt đầu đào không phải xong rồi sao, vì sao phải dời tảng đá đi?
Diêm Hành dù cũng nghi hoặc, vẫn vung tay lên nói:
-Đều giúp một tay!
Mọi người tuy có khó hiểu, nhưng vẫn nghe Diêm Hành phân phó, đều hợp lực dời loạn thạch đến dưới chân của Đơn Phi, từng hòn đá kia đều nặng chừng trăm cân, chất đống qua, đã giống như một ngọn núi nhỏ.
Qua chừng nửa nén nhang, mọi người rốt cục dọn tất cả tảng đá tới, thấy tảng đá vẫn là tảng đá, không thay đổi thành những vật khác, sau khi di chuyền những tảng đá này, mặt đất vẫn là mặt đất, cũng không có xuất hiện cửa vào.
Thấy Đơn Phi không nói gì mà chỉ đứng ở trước đống đá, Diêm Hành cau mày nói: -Sau đó thì sao? Y cảm giác tiểu tử này làm việc thật sự rất cổ quái.
-Sau đó chờ là được rồi. Đơn Phi thấy Thạch Lai gật gật đầu với hắn, biết Thạch Lai cũng hiểu được hàm nghĩa của hành động này, đối với thủ hạ của Tào Quan cũng có phần kính nể.
Mạc Kim Giáo Úy dù sao không phải hư danh nói chơi.
-Đợi mẹ ngươi a. Mắt To không kìm nổi quát.
Đơn Phi bỗng nhiên nhìn qua, trong đôi mắt hàn quang chợt lóe.
Mắt To ban đầu ở mộ thất kinh ngạc, sau vẫn cảm giác căm giận, lúc này mệt nhọc một lúc lâu, thấy Đơn Phi như vậy, không kìm nổi bùng phát chửi bậy, nhưng khi thấy ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Đơn Phi, Mắt To trong lòng bỗng dưng phát lạnh, không thể nói tiếp.
Không chỉ có gã, người bên ngoài nhìn thấy Đơn Phi như thế, chẳng biết tại sao, đều là có phần nghiêm nghị. Diêm Hành lại ngẩn ra, thầm nghĩ tại sao tiểu tử này có thể có ánh mắt linh hoạt, sắc bén như vậy, mấy ngày hôm trước vì sao không thấy hắn như vậy?
Đơn Phi rốt cục thu lại sự tức giận, mỉm cười nói: -Chúng ta đang đợi cửa vào xuất hiện.
-Cái gì? Mọi người phần lớn là thất thanh, Tôn Khinh lại cười nói: -Thật sự là hàng năm đều có việc lạ, năm nay đặc biệt nhiều, lão tử ta sống đến...
Ông ta vốn muốn nói sống đến năm mươi, còn chưa nghe nói qua loại phương pháp đào mộ này, nhưng lời còn chưa dứt, chợt nghe phía bắc có tiếng vang truyền đến.
Tiếng vang kia giống như loại tiếng vang trước khi núi lở.
Có người thấp giọng kinh hô, có người kinh ngạc, có người rút lui mấy bước, nhưng đều là khó có thể tin mà nhìn về phương bắc.
Tôn Khinh bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, cũng là giật mình mở to ánh mắt đã sống năm mươi năm.
Vách núi phía bắc bò đầy dây leo chậm rãi rung động, chậm rãi trượt lên, kéo theo cành lá quanh thân, cát đá cuồn cuộn rơi xuống.
Bắt đầu vẫn là chậm rãi, nhưng chỉ một lát, vách núi đột nhiên dựng lên.
Có gió lạnh thổi qua, vài con con dơi bay ra...
Một sơn động u ám đã xuất hiện trước mắt mọi người!
----------oOo----------