Chương 126: Bí ẩn trong cốc .
Diêm Hành ngẩng đầu thấy sắc trời hơi muộn, đi về phía trong cốc, tìm khối đá sạch sẽ ngồi xuống, mọi người thấy y như thế, thầm nghĩ ngươi chẳng lẽ chuẩn bị thao thao bất tuyệt hay sao?
Nhưng lúc này hiển nhiên biết càng nhiều, càng có lợi với việc tìm hương, mọi người đều vây tới, hoặc đứng hoặc ngồi ở bên cạnh Diêm Hành, đến người mang nón tre cũng không ngoại lệ.
Diêm Hành trầm ngâm một lát mới nói: - Chuyện Trương Giác tìm Tam hương, chẳng những bên trong quân Hoàng Cân có rất nhiều người biết, đến đương kim triều đình, thậm chí các chư hầu đều nghe qua, ta nghe nói đến cả Tôn Sách năm đó cũng âm thầm thẩm tra.
Đơn Phi hơi giật mình.
Hắn đương nhiên biết Tôn Sách chính là Tôn Bá Phù, tiểu bá vương Giang Đông, phụ thân là Tôn Kiên, từ khi Tôn Kiên bị Hoàng Tổ bắn chết ở phía sau núi, Tôn Sách thừa kế nghiệp cha, khai sáng nghiệp lớn Giang Đông, tuy nhiên theo lý thuyết ông ta đã chết mấy năm trước.
Diêm Hành ở Quan Trung, Tôn Sách tại Giang Đông phía xa, Tào Quan đang ở Hứa Đô, Trương Giác tiến bước Cửu Châu, những người này nhưng lại cùng có ý với Tam hương, xem ra chuyện Tam hương này cũng không phải không có căn cứ.
-Nhưng Hàn Tướng Quân ít nhiều có chút không tin, ta cũng rất là hoài nghi. Diêm Hành chậm rãi nói.
-Vậy ngươi còn mang chúng ta tới đây? Mắt To không kìm nổi quát.
Diêm Hành nói: -Ta sau khi nhìn thấy mộ của Bặc Điềm, mới quyết định tới đây. Thấy mọi người ít nhiều có chút khó hiểu, Diêm Hành nói: -Hết thảy mọi việc nói toạc ra cũng rất đơn giản, chỉ là ta gặp được hậu nhân của Bặc thị là Bặc Hoán, nghe y kể đến chuyện cũ của tổ tiên.
Mọi người cùng nhìn về phía người mặc áo bố bên cạnh Diêm Hành, thầm nghĩ người này chỉ e là Bặc Hoán.
Người mặc áo bố thân thân thể run rẩy một chút, gục đầu xuống, dáng điệu có vài phần bất an.
-Ta từ trong miệng Bặc Hoán biết được, tuy rằng Trương Giác hao phí tâm lực cả đời cũng không có được Tam hương, nhưng tổ tiên của Bặc Hoán lại vì Lương Hiếu Vương mà từng cầu Trường Sinh Hương, hơn nữa đã chân chính cầu được, mà Tam hương ở ngay tại nơi đây. Diêm Hành trầm giọng nói.
Mọi người hơi xôn xao.
Diêm Hành lại nhìn sắc mặt của Đơn Phi, đột nhiên nói: -Các hạ cũng không có giật mình như những người khác, chẳng lẽ đã sớm biết việc này? Y vốn cũng không thèm để ý đến Đơn Phi, mà càng chú trọng đến Thạch Lai và cái kẻ tên là Trương Viễn, nhưng nghe Dương Đông nói người này ở trong mộ thất dễ dàng đánh bại bốn thủ hạ của Tôn Khinh, không khỏi chú ý đến Đơn Phi nhiều hơn.
Không đợi Đơn Phi trả lời, Thạch Lai đã nói: -Có thể tới mộ thất của Bặc Điềm, ai dám nói không biết chút bí mật trong đó? Ba huynh đệ ta là trong lúc ngẫu nhiên khi trộm một cổ mộ phát hiện bí mật của Bặc thị, biết được bí mật của Tam hương được giấu trong Thất Tinh đồ trong những nấm mồ của Bặc thị, lúc này mới đến thăm dò, không nghĩ tới lại đụng phải các hạ.
Thạch Lai nói hư hư thật thật, Diêm Hành mỉm cười nói: -Thì ra là thế. Trong lòng thầm nghĩ, ba người này dường như thật sự biết đến không nhiều? Bằng không làm gì đi tới mộ của Bặc Điềm?
-Nếu như Bặc Hoán biết Tam hương ngay ở chỗ này, vì sao không lập tức tới lấy, mà lại đi cầu các hạ? Thạch Lai hỏi ngược lại.
Diêm Hành khẽ mỉm cười, nói: -Trong chuyện này tự nhiên có chút duyên cớ, chi bằng để Bặc Hoán nói rõ việc này thì tốt hơn.
Người mặc áo bố thấy mọi người đều nhìn sang, biết không thể chối từ, có phần yếu đuối nói: -Tổ tiên Bặc thị từng lập một tổ huấn cổ quái, bảo con cháu bảy đời đời dựa theo quyển da cừu được truyền lại mà hạ táng. Thời của tổ tiên Bặc Thiên Thu, Bặc gia vẫn rất có tài lực, hạ táng rất quy mô, chỉ có điều sau đó Bặc thị gia đạo sa sút, thế hệ này không bằng thế hệ trước.
Đơn Phi sớm biết rằng quy mô của mộ thất từ Bặc Thiên Thu đến Bặc Điềm bị thu nhỏ không ít, cảm giác những gì người này nói cũng không phải giả.
Bặc Hoán lại nói: -Đến đời gia phụ, trong nhà đã lụn bại, khi gia gia chết, mặc dù hạ táng theo phương vị của tổ huấn, nhưng đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Đơn Phi thầm nghĩ mộ Thất Tinh nếu thật huyền bí như trong truyền thuyết, Bặc Hoán lúc này hẳn là đại phú đại quý mới đúng, nhưng thấy bộ dáng của gã, liền biết tác dụng của mộ Thất Tinh đối với đời sau chỉ là ảo tưởng.
Nhưng ngọn nguồn của phương pháp mai táng mộ Thất Tinh, nhất định có phần kỳ quái.
Hắn vừa nghe Bặc Hoán tự thuật, vừa sớm lưu ý động tĩnh trong cốc. Cảm giác tiểu cốc không lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn rõ ràng hết, phía đông giống như có một đống loạn thạch, phía tây rừng cây thưa thớt, vách núi lõa lồ, phía bắc lại là một vách núi, mặt trên bò đầy dây leo, cũng không thấy có nơi nào kỳ dị.
Phía nam tự nhiên là vách đá nơi bọn họ tới, dường như cũng không có gì dị thường, ngoại trừ mấy con chuột biến dị kia.
Nghe Bặc Hoán lại nói: -Khi đó thiên hạ loạn lạc. Chúng ta mặc dù ẩn cư trong núi, nhưng vẫn cảm thấy bất an, có một ngày phụ thân đi ra ngoài đốn củi, hồi lâu cũng chưa về, ta cùng đại ca đều rất lo lắng, phân công nhau đi ra tìm kiếm. Đến khi ta trở lại, mới phát hiện trước cửa nhà tụ tập rất nhiều binh sĩ đang mặc giáp trụ, thoạt nhìn là thủ quân thành Lạc Dương.
Trong lòng Trương Liêu khẽ động, không khỏi nghĩ đến hài cốt và áo giáp binh sĩ nhìn thấy nơi vách đá, y không có đối nói với Đơn Phi, Thạch Lai đống giáp kia cùng loại với áo giáp mà y mặc khi dưới trướng Đổng Trác. Bặc Hoán tầm ba mươi tuổi, thủ quân Lạc Dương mà y nói, chẳng lẽ là thủ hạ của Đổng Trác?
Năm đó Đổng Trác uy hiếp Thiên tử ra lệnh chư hầu, nhưng các lộ chư hầu lại uy hiếp Lạc Dương, ác chiến Hổ Lao Quan, Đổng Trác thấy tình thế không tốt, lúc này mới một mồi lửa đốt Lạc Dương, lui giữ Trường An.
Nhưng trước lúc đó, Đổng Trác hung tàn giống dã thú, chẳng những đem Lạc Dương hủy hoại chỉ trong chốc lát, còn bốn phía đào móc những ngôi mộ nơi Bắc Mang, bắt người cướp của, Bặc Hoán nói có phải chính là khi đó?
Trương Liêu khi đó không có chỗ để đi, sau khi quy thuận Đổng Trác, lại không quen nhìn những hành vi của Đổng Trác, canh giữ Hổ Lao Quan xa xa qua ngày, không nghĩ tới chuyện này lại có quan hệ với Đổng Trác.
Bặc Hoán nói tiếp: -Ta lúc ấy không biết chuyện gì xảy ra, bị hù đến phải núp đi, liền thấy đại ca bị treo lên đến, đánh đập đến không còn hình người.
Y nói tới đây, cả người có chút phát run, tựa hồ đối với tình trạng thê thảm năm đó lòng còn mang sợ hãi.
Tôn Khinh không nhịn được nói: -Ngươi có thể nói nói đơn giản chút được không? Ông ta chỉ muốn nghe việc của Tam hương, thấy Bặc Hoán dài dòng không vào đề chính, âm thầm bực bội.
Đơn Phi bất ngờ nói: -Ngươi nói từ từ là được rồi, chúng ta lại không vội mà đi tìm chết, có thời gian nghe ngươi nói tiếp.
Tôn Khinh sắc mặt trầm xuống, người bên cạnh ông ta nghe Đơn Phi nói năng lỗ mãng, đều là mặt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng thấy được tay của Trương Liêu cách chuôi đao không xa, đều không có làm khó dễ.
Bặc Hoán liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, dường như có chút cảm kích, trầm mặc một lát, rốt cục nói: -Một Tướng Quân trong đó kêu Bặc Hâm, Đổng Thái Sư kêu ngươi dẫn đường, là nể mặt ngươi, ngươi đừng có được mặt mà còn không cần, chẳng lẽ thật sự muốn xem nhi tử của ngươi bị chúng ta đánh chết?
Trong lòng Trương Liêu hơi run lên, biết Đổng Thái Sư nhất định chính là Đổng Trác!
Sau một lúc lâu, Bặc Hoán mới nói tiếp: -Ta khi đó mới phát hiện cha ta quỳ gối cách đó không xa, chỉ nói biết nơi đó, nhưng cụ thể như thế nào thật sự hoàn toàn không biết gì cả. Chợt nghe Tướng Quân kia nói ngươi chỉ cần dẫn chúng ta đi qua, việc tìm Tam hương, chúng ta sẽ tự giải quyết.
Trong lòng mọi người run lên.
Đơn Phi nhìn xuống xung quanh, trong lòng đã có chút phán đoán, chợt nghe Bặc Hoán thấp giọng nói: -Cha ta liền dẫn bọn họ đến nơi này, bọn họ không yên tâm về cha ta, liền trói lại đại ca của ta cùng mang tới. Trong nội tâm của ta tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn là lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, đi thẳng đến vách đá phía trước.
Tôn Khinh nghĩ đến xương trắng đầy đất, không khỏi trong lòng sợ hãi, nhịn không được nói: -Sau đó thì sao?
Bặc Hoán khóe miệng có chút co giật, chậm rãi nói: -Lúc bọn họ tiến vào trong cốc đã là giữa trưa, ta sợ bọn họ phát hiện, chỉ tại bên ngoài nhìn xem. Đến gần nửa đêm, ta chợt nghe thấy hình như có tiếng quỷ kêu.
-Quỷ kêu là loại thanh âm gì? Tôn Khinh trách mắng, lại không kìm nổi đưa mắt nhìn xung quanh.
Xung quanh yên tĩnh đáng sợ.
Trong lòng Đơn Phi đột nhiên trầm xuống, hắn vừa vào trong cốc cũng cảm giác có phần bất an, nhưng thủy chung không nghĩ tới bất an ở nơi nào, nhưng bây giờ cũng đã ít nhiều có phần hiểu được nơi này thật sự quá yên tĩnh.
Bây giờ đang là cuối mùa thu, cho dù cỏ cây hơi điêu tàn, nhưng nơi này chắc chắn sẽ có chút chim hót trùng kêu, nhưng ngoại trừ mấy con chuột kia, hắn vì sao cái gì cũng không có nhìn thấy? Cũng rất khó nghe thấy có một tiếng động gì?
Bặc Hoán trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói: -Dù sao tiếng kêu cũng thật là thê thảm. Ta nghe được tiếng kêu la từ trong cốc truyền đến, đầu tiên là rất nhiều, sau đó đều tập trung ở xung quanh kẽ hở nơi vách đá. Khi đó ta trốn trên tàng cây dễ dàng liền nhìn thấy động tĩnh trong cốc. Sau đó nhìn thấy rất nhiều binh sĩ áp giải cha ta đang chạy về phía ngoài núi, nhưng kẽ hở nơi vách đá quá chật, bọn họ đều hỗn loạn ở trong khe đá, không ngừng ngã xuống, có người miễn cưỡng chạy ra, nhưng đảo mắt đã bị con chuột bò đầy, sau đó gặm đến máu tươi đầm đìa...
Ngừng một chút, Bặc Hoán bổ sung: -Chính là cái loại chuột mà chúng ta mới vừa rồi nhìn thấy.
Mọi người chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, bọn họ đương nhiên không sợ chuột, nhưng nếu là bị con chuột to như con mèo vây công, leo lên người, cái loại cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi đều khiến người rét run.
-Lệnh tôn đâu? Đơn Phi hỏi, thầm nghĩ phụ thân Bặc Hâm của Bặc Hoán làm sao mà biết được nơi này? Nói không chừng nghèo đến nhàm chán, từ trong vị trí mộ táng của tổ tiên phát hiện nơi này?
Hậu nhân của Bặc thị nếu là có tâm đương nhiên sẽ dễ dàng phá giải Bắc Cực Tinh vị hơn bất cứ kẻ nào.
Bặc Hoán giống như do dự một chút, rốt cục lắc đầu nói: -Ta không thấy ông ấy, cũng chưa từng thấy qua đại ca. Ta căn bản không dám vào cốc, hơn nữa còn lập tức thoát khỏi nơi này, một đường hướng tây.
Mọi người thấy y không để ý sự sống chết của phụ thân, ngược lại có phần lý giải.
Trường hợp này chỉ nghe thôi đều cảm thấy hoảng sợ, Bặc Hoán khi đó hơn phân nửa vẫn còn là trẻ con, không bị dọa điên coi như là không tồi, sao dám một mình đi vào thăm dò?
Đơn Phi nhìn đôi mắt của Bặc Hoán, chỉ cảm thấy y đang phát run, rốt cục lại nói: -Vậy ngươi vì sao còn muốn về tới đây?
Bặc Hoán trầm mặc.
Diêm Hành vẫn lẳng lặng nghe, lúc này cười nói: -Y một đường chạy về phía tây trốn tới Quan Trung, nghèo rớt mùng tơi. Những năm gần đây suy nghĩ rất nhiều, sau đó y mới tìm tới ta, nói với ta chuyện của Tam hương, chỉ cầu Hàn Tướng Quân có thể thưởng cho y một chức quan để dưỡng lão.
Đơn Phi nhìn Bặc Hoán liếc mắt một cái, thấy y chỉ im lặng, tâm tư xoay chuyển, rốt cục nói: __Diêm Tướng Quân nửa tin nửa ngờ, lúc này mới dẫn y tới đây, trước nhìn thấy phần mộ của Bặc Điềm mới thực sự tin tưởng chuyện mộ Thất Tinh này, lúc này mới mang chúng ta tới đây? Sau khi nhìn thấy thi thể nơi kẽ hở trên vách đá, cũng như loại chuột kia, lúc này mới chính thức tin tưởng lời nói của Bặc Hoán, càng cho rằng nơi này nhất định chính là chỗ giấu Tam hương.
-Không sai. Diêm Hành đối với việc Đơn Phi có thể đoán ra nhiều việc như vậy ít nhiều có chút bất ngờ, thầm nghĩ tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng suy nghĩ lại thật kín đáo, lại cười nói: -Hiện tại... Ta đã nói hết cho các ngươi những gì ta biết, lúc này chính là thời điểm chúng ta đi tìm Tam hương.
-Ngươi điên rồi sao? Mắt To không kìm nổi quát: -Ngươi không có nghe Bặc Hoán nói gì sao, nơi này rất cổ quái! Gã nhìn xương trắng trên mặt đất, có chút run rẩy.
Trong ánh mắt Diêm Hành chợt lóe hàn ý, thản nhiên nói: -Người sống cả đời, vốn sẽ phải làm chút việc điên cuồng. Tam hương huyền ảo như thế, ngươi thân là thủ hạ còn lại của Trương Giác, chẳng lẽ cũng không muốn tìm?
Tôn Khinh thấy Diêm Hành có chút sát ý, lập tức nói: -Nếu có cơ hội, chúng ta đương nhiên sẽ tìm, chỉ là làm tìm được?
-Nhóm người này buổi trưa đi vào, nửa đêm mới ra, đương nhiên không ngồi lại ở chỗ này giống như chúng ta, nói vậy kế bên này nhất định sẽ có cửa vào tiến vào nơi cất giấu Tam hương.
Đơn Phi âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Diêm Hành phán đoán giống như hắn, liền thấy Diêm Hành xoay chuyển ánh mắt, nhìn ba người bọn họ nói: -Kể từ bây giờ, còn muốn làm phiền ba vị ra tay tìm kiếm cửa vào!
----------oOo----------