Chương 133: Tuyệt cảnh có hố .
"Quá Tần luận" có viết, mũi nhọn của Tần Vương, hẳn là Thập Nhị Kim Nhân!
Khi Đơn Phi đề cập đến Thập Nhị Kim Nhân, trong đầu lập tức hiện ra những lời này. Những lời này nếu dựa theo ý tứ của tác giả Cổ Nghị thì chính là Tần Thủy Hoàng vì tăng mạnh thống trị, tiêu hủy binh khí của thiên hạ dân gian, đúc ra người vàng Thập Nhị Kim Nhân cực lớn.
Trong "Sử ký" cũng đã nói năm Tần Thủy Hoàng hai mươi sáu, Tần Vương thu binh thiên hạ, tụ lại ở Hàm Dương, Tiêu Dĩ vì làm Thập Nhị Kim Nhân, trọng các ngàn thạch, bố trí đình trong cung.
Tuy nhiên dựa theo tư liệu sách sử còn lại ghi lại, Tần Thủy Hoàng thu binh khí thiên hạ đúc đồng nhân, chứ không phải hoàn toàn là vì chính trị cần, mà có người còn thực sự từng gặp mười hai đồng nhân cao lớn như vậy.
Có sử ký ghi năm 26 có người dài năm trượng, giày dài sáu thước, mặc trang phục của Di Địch, khi mười hai người gặp Lâm Thao, cố tiêu binh khí, đúc mà giống như thật.
Trong óc Đơn Phi hiện lên đoạn lịch sử này, ngược lại có chút quen thuộc, kì thực đây cũng một đề tài khảo cổ trọng đại mà hậu nhân luôn luôn nghiên cứu, Tần Thủy Hoàng đúc Thập Nhị Kim Nhân khổng lồ như thế, sẽ đi đâu mất? Có lẽ căn bản không có mười hai người đồng này?
Tuy nhiên căn cứ truyền thư của Đổng Trác, hậu quả Thập Nhị Kim Nhân là bị Đổng Trác nấu sạch, lấy để đúc tiền trinh dùng trong phương diện kinh tế thương mại.
Thập Nhị Kim Nhân và Đổng Trác có liên quan!
Khi Đơn Phi nghe Bặc Hoán đề cập đến Đổng Thái Sư, chỉ biết Đổng Thái Sư này chính là Đổng Trác, thấy Tào Quan chỉ nhìn hắn mà không nói, cũng không nói về Thập Nhị Kim Nhân nữa, Đơn Phi bỗng dưng nghĩ đến cái quan tài lớn đã nhìn thấy ở trong động đá vôi kia, thất thanh nói: - Cái quan tài chúng ta mới nhìn thấy kia lớn như thế, không phải cất giấu rất nhiều mộ táng, mà là vì... hài cốt của người nọ chính là lớn đến mức đó, mới cần quan tài lớn như vậy?
Tào Quan gật gật đầu nói: - Ngươi thật sự thông minh. Khi chúng ta từ trong lòng đất thoát ra, nhìn thấy hài cốt trong quan tài, cũng khó có thể tin nổi.
Đơn Phi chỉ cảm thấy tất cả manh mối đều đang rối rắm lại thành một cục, trong lúc nhất thời mờ mịt khó giải.
Tào Quan bảo hắn nhìn ngược rồi, vậy trình tự chính xác chính là mười ba Kim Nhân kia gặp được tiên nữ trước, sau đó biến thành mười hai người, mười một người, cuối cùng biến thành một người?
Nếu cứ như thế, thì đó là tiên nữ gì chứ? Dùng ma nữ để hình dung thì chuẩn xác hơn một chút.
Cuối cùng người khổng lồ còn dư lại được chôn cất ở tại nơi này, vậy mười hai người khổng lồ còn lại thì sao? Đã đi đâu mất rồi?
Hắn không sinh ra hoài nghi đối với những người khổng lồ này, trên thực tế bất kể Âu Mĩ hay là Trung Quốc, trong khảo cổ đều từng phát hiện ra hài cốt của loài người cực kỳ cao lớn.
Có nhà khoa học nói đây chỉ là chứng cớ về người khổng lồ thôi.
Đơn Phi đối với chuyện này xưa nay vẫn có thái độ bảo lưu, trong đầu ánh sáng chợt lóe, Đơn Phi đột nhiên nói: - Không đúng, người khổng lồ nơi này tuyệt đối không phải là Thập Nhị Kim Nhân.
Tào Quan ánh mắt chợt lóe: - Vì sao?
- Bọn họ đang mặc phục sức thời kỳ Quang Võ, mà không phải trang phục Di Địch hoặc y sức Tần triều. Đơn Phi phân tích nói.
Hắn cực kỳ tự tin đối với mỗi một phán đoán của bản thân, nhưng ở dưới ánh sáng chiếu rọi yếu ớt của dạ minh châu, hình như hắn nhìn thấy Tào Quan ngược lại có chút thất vọng.
Tào Quan thất vọng cái gì?
Hắn đã nói sai cái gì?
Đơn Phi còn chưa kịp nghĩ tiếp, lại nghe Tào Quan nói: - Ta nhất định phải nói cho ngươi biết vài việc. Ngừng một lát, thấy Đơn Phi ngưng thần lắng nghe, Tào Quan nói: - Người khổng lồ ở nơi này thật sự tồn tại, bức họa nơi đây đang nói cũng đúng là câu chuyện về mười ba người bọn họ.
- Thứ hai thì sao? Đơn Phi đối với điểm ấy cũng không nghi vấn.
- Ngươi đến nơi đây đương nhiên gặp được rất nhiều hài cốt?
Tào Quan thấy Đơn Phi gật đầu, chậm rãi nói:
- Người bị chết nơi này vốn là thủ hạ của Đổng Trác, Thập Nhị Kim Nhân vốn là bị Đổng Trác tiêu hủy, mục đích tuyệt đối không phải là vì tiền trinh.
- Vậy thì là vì... Đơn Phi lập tức nói: - Trong Thập Nhị Kim Nhân có giấu bí mật? Bí mật về Trường Sinh Hương?
- Rốt cục ngươi cũng đoán trúng giống như thế.
Tào Quan thở dài nói:
- Trong truyền thuyết Tam hương của quân Hoàng Cân, Đổng Trác không có lý nào lại không biết, với loại nhân vật như Hàn Toại này, cũng đã từng nghe thấy bí mật về Tam hương, phái Diêm Hành tìm đến. Đổng Trác có năng lực như vậy, không có lý nào lại không tìm kiếm bí mật về Tam hương.
Trường sinh có ai không muốn?
Đổng Trác lúc ấy vị cực nhân thần, hiệp thiên tử dĩ lệnh thiên hạ, tự cảm thấy đỉnh cao của nhân sinh, cuối cùng đương nhiên vẫn đi con đường của của đế vương là theo đuổi trường sinh!
Đơn Phi đối với điểm ấy cũng không nghi ngờ: - Ông ta phái người tới tìm hương, nhưng đều chết ở chỗ này... Hắn nói tới đây ngược lại có chút kỳ quái, thầm nghĩ đám người này của Đổng Trác năng lực tuyệt đối không kém, đều chết ở trong cốc, có thể nghĩ nguy hiểm trong đó. Vì sao bọn họ đến nơi này, ngoại trừ nhân họa, cũng không hề đụng tới bất ngờ quá lớn?
Tào Quan nói tiếp: - Người của Đổng Trác chết ở chỗ này, ông ta cũng bị chư hầu bức lui giữ Trường An. Sau khi ông ta chết, ta đã có phát hiện, hơn nữa còn là một phát hiện quan trọng nhất.
Đơn Phi vểnh tai, chợt nghe Tào Quan nói: - Ta đào được phần mộ của Bặc Ấp, hơn nữa từ trong mộ của ông ta lây đươc một vài ghi chép của ông ta.
- Trên đó nói cái gì? Đơn Phi truy vấn.
- Trên đó nói rằng... Ông ta đã đến chính là nơi này, nhìn thấy những bức họa này, thành kính ước nguyện. Lúc này mới cầu được Tam hương cho Lương Hiếu Vương!
Đơn Phi ngẩn ra, rốt cục hiểu được vì sao Tào Quan vẫn sống ở chỗ này.
- Tam gia cũng luôn luôn đang ước nguyện?
Đơn Phi không hoài nghi chút nào về thành kính của Tào Quan, trên thực tế, Tào Quan đã thành kính đến nỗi gần như si mê, hắn cũng rốt cục hiểu được vì sao Tào Quan nhất định phải dẫn hắn lại tới đây.
Hang động đá vôi đã sập, cho dù là lấy năng lực của Tào Quan, muốn đến được nơi đây cũng là ngàn vạn khó khăn, cơ hội ước nguyện sẽ không còn nữa, ước nguyện của bản thân Tào Quan khẳng định là đã không thành công, dẫn hắn đến nơi đây chẳng lẽ là để cho hắn đến ước nguyện?
Đơn Phi nghĩ đến đây thì không biết nên khóc hay cười, nhưng nghĩ lại thì, bất kể như thế nào cũng không cười nổi, nếu như lúc này hắn có thể ước nguyện, mục đích ước nguyện tuyệt đối không phải là Tam hương, mà là nghĩ biện pháp làm thế nào để chạy khỏi nơi này.
Tào Quan điên rồi sao, hiện giờ cho dù có lấy được Tam hương thì cũng có thể như thế nào? Còn không phải vẫn bị vây chết ở chỗ này?
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, Tào Quan lẩm bẩm nói: - Đây là một cơ hội cuối cùng của chúng ta, Bặc Ấp nói, ước nguyện có thể đạt thành tâm nguyện, điều này nói rõ nhất định chúng ta ở một chỗ nào đó vẫn có vấn đề.
- Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi không hề nghĩ tới rằng Bặc Ấp sẽ để lại lời nói dối? Đơn Phi không thể nhịn được nữa mà nói.
Tào Quan ngẩng đầu nhìn về hướng hắn: - Tại sao ông ta phải để lại một lời nói dối trong thư của mình ở tại chính phần mộ của mình?
Đơn Phi bị kiềm hãm.
Hết thảy tất cả thoạt nhìn rắc rối phức tạp, nhưng dưới sự giải thích của Tào Quan, rốt cục biến thành một đường rõ ràng, Bặc Ấp từng đến động đá vôi thiên nhiên từng có mười ba người khổng lồ này và ước nguyện lấy được Trường Sinh Hương, sau đó hiến cho Lương Hiếu Vương.
Chuyện mà quân Hoàng Cân Trương Giác, Đổng Trác, Hàn Toại kiêu hùng, Tào Quan đều không làm được, cố tình Bặc Ấp lại có thể làm được.
Mấu chốt của vấn đề chính là Bặc Ấp ở cái chỗ này hứa hẹn nguyện vọng!
- Quỷ Phong ít nhất có Dị Hình Hương trong Tam hương. Tào Quan lẩm bẩm nói.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, hỏi ngược lại: - Ông ta lấy được Dị Hình Hương từ đâu?
- Ta không biết. Tào Quan lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười có chút quỷ dị: - Nhưng ta biết rằng nhất định là quyển da dê kia đã đưa y tới.
Đơn Phi đối với đáp án này cũng không kinh hãi, trên thực tế, hắn đã sớm hoài nghi điểm ấy:
- Y đưa quyển da dê tới, cũng là bởi vì y cũng nêm được ngon ngọt của Dị Hình Hương. Lại không tìm thấy hai hương trong ba hương còn lại, sau đó mượn sức của Tam gia để tìm kiếm? Ngừng lại một chút, thấy bộ dạng thờ ơ của Tào Quan, Đơn Phi nói: - Tam gia cùng với Lư Hồng đại nhân chờ ở chỗ này giết chết ông ta, thuận tiện tìm kiếm Tam hương?
- Quỷ Phong chưa có tới. Tào Quan lắc đầu nói.
- Vậy người mang nón tre kia là ai? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Hắn cũng biết người nọ không phải Quỷ Phong, thanh kiếm kia của Quỷ Phong thật sự làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng người mang nón tre kia lại dùng thương, và cũng là một cây thương làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc giống như kiếm của Quỷ Phong.
Thương Thệ Thủy!
- Ngươi sẽ gặp lại gã thôi. Tào Quan thản nhiên nói: - Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Tam hương.
- Ta cảm thấy ngươi thật sự điên rồi!
Thân hình Đơn Phi lại lung lay một chút, cảm giác hoảng sợ sẽ bùng nổ kia càng ngày càng gần hơn một chút. Cũng không khách khí gì nữa nói: - Việc mà ngươi hao hết tâm tư thành kính ước nguyện đều không làm được, dựa vào cái gì ta có thể làm được?
Tào Quan nhìn Đơn Phi, bất chấp chấn động đang đến, ngưng thanh nói: - Mã tiên sinh nói ngươi có thể làm được.
Con mẹ nó!
Mã Vị Lai là tên bệnh thần kinh, Tào Quan ngươi là một kẻ bệnh tâm thần.
Đơn Phi chỉ cảm thấy chấn động càng gần hơn, sắc mặt rốt cục có phần tái nhợt, đột nhiên đặt chuông đồng xuống đất, dùng thiết chùy gõ xuống, nghiêng tai lắng nghe.
Hắn không tin thần thoại, nhưng hắn biết một điểm là nếu ước nguyện thật sự có thể được thực hiện, vậy nguyện vọng nhất định có thể được người khác nghe thấy, không liên quan đến thần quỷ, chỉ ở...
Kề sát mắt đất nghe trong một hồi lâu, Đơn Phi lại gõ một cái, thần sắc có phần nghiêm nghị.
- Ngươi sớm nên nghe ở dưới đất rồi, có phải hay không? Khóe miệng Tào Quan mang chút thản nhiên cười: - Bản lĩnh trộm mộ của ngươi tuyệt đối không hề kém so với ta, thiên địa có sáu phương, không lý nào ngươi chỉ nghe có năm phương, mà xem nhẹ dưới đất.
Đơn Phi bỗng nhiên đứng dậy. Nhìn chằm chằm vào Tào Quan nói: - Ngươi đã sớm thăm dò qua nơi này?
Tào Quan tới nơi này đương nhiên không chỉ vì muốn ước nguyện, nếu như vậy, Tào Quan cũng không phải là Tào Quan.
Thấy Tào Quan chỉ gật gật đầu, Đơn Phi ngưng thanh nói: - Nếu ngươi không điên, sau khi xác minh tình huống nơi này, thì nên biết, trong ba trượng dưới mặt đấy, đều là tầng nham thạch.
Tào Quan cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hỏi ngược lại: - Ngoài ba trượng thì sao?
Đơn Phi trầm mặc hồi lâu mới nói: - Dường như là trống rỗng. Hắn nghe ra thanh âm nơi đó rất là trống rỗng, trong đầu sớm có cái ý tưởng. Lòng núi là hang động đá vôi, phía dưới hang động đá vôi này, chẳng lẽ lại là một hang động đá vôi nữa? tuy nhiên trong giây lát hắn cả giận nói: - Nhưng cái tên điên ngươi, nếu quả thật ngươi muốn đi xuống dưới đó xem đến tột cùng, thì nên cho Mạc Kim Giáo Úy của ngươi đến đào, mà không phải ở chỗ này chờ. Tầng nham thạch dày ba trượng, hai người chúng ta, có chết cũng không đào ra nổi!
Tào Quan lắc đầu nói: - Ta không dám làm như thế.
Ngươi chết cũng còn dám, có cái gì không dám làm cơ chứ?
Đơn Phi khó hiểu, chợt nghe Tào Quan giận dữ nói: - Ta thật sự sợ sự xuất hiện như quỷ của Quỷ Phong, cướp đi hi vọng cuối cùng của ta. Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Đơn Phi, Tào Quan mỉm cười nói: - Nhưng hiện tại bất kể như thế nào gã cũng đều không đến được, có phải không?
Chỉ cảm thấy phía sau lưng đều là cảm giác lạnh lẽo, Đơn Phi không biết Tào Quan trước mắt này là thông minh thật hay là điên thật rồi.
- Nhưng... chúng ta...
- Ngươi biết sẽ có phương pháp, đúng hay không? Tào Quan lạnh nhạt nói.
Đơn Phi nhìn cặp mắt giống như ma trơi hiện ra kia, hồi lâu mới nói:
- Ta biết, nhưng ta không nghĩ tới ngươi sẽ dùng như vậy.
Tào Quan cười cười: - Tiếng nổ mạnh kia là do nguồn địa khí khác nhau ở từng khu vực, khi chấn động, gần càng ngày càng kịch liệt hơn. Cuối cùng ta cảm thấy lòng núi này đã tồn tại không được bao lâu nữa. Nếu nơi này ngoài ba trượng là một cái động rỗng, chấn động thứ nhất, nhất định sẽ khiến địa tầng yếu kém nhất của động bị nứt vỡ.
Đây vốn là lý luận đứt gãy của địa chấn học, nguy hiểm nhất của động đất không phải là chấn động, mà là bị đứt gãy!
Tào Quan đương nhiên chưa từng học qua những nguyên lý này, nhưng vận dụng đều tinh thông hơn so với bất kỳ ai khác.
- Chúng ta có thể chậm rãi đào. Tào Quan nói là đào, hai chân động cũng không động, vừa vặn thân thể đã lay động, còn có thể nói một câu: - Cũng có thể đợi.
Đơn Phi cũng đứng không vững, một phát bắt lấy cái thùng.
Oanh ầm ầm.
Chấn động càng trở nên kịch liệt, trong lúc đó, thân hình Đơn Phi bay ra, thiếu chút nữa là đập vào trên thạch bích, Tào Quan cũng đến gần vách đá.
"Răng rắc" một tiếng.
Dưới chân bọn họ vốn là vách đá chắc chắn bỗng dưng nứt ra một kẽ hở u ám không thấy đáy, có gió lạnh đánh úp lại.
Trong lòng Đơn Phi hãi dị, không phải vì Quỷ Phủ thần công của thiên nhiên, chỉ vì vẻ mặt gần như điên cuồng của Tào Quan!
----------oOo----------