Chương 132: Tranh liên hoàn .
Dạ minh châu tản ra hào quang u lam, chiếu lên sắc mặt xanh mét của Đơn Phi. Nếu hắn không có giáo dưỡng của nhân sĩ thành công, thời khắc này sớm đã cầm thiết chùy đập tới hướng Tào Quan.
Nhưng cho dù hắn có giáo dưỡng đi nữa, thì trong lòng vẫn không kìm nổi mà ân cần thăm hỏi người nhà Tào Quan chừng trăm lần.
Ngươi đang làm cái gì thế hả?
Mới vừa rồi đường chạy trốn tốt như thế thì ngươi không đi, Thạch Lai khóc chết khóc sống muốn dẫn ngươi đi, ngươi lại đuổi người ta đi, lại dẫn ta tới đây. Lão tử tự xưng là rất thông minh, cảm thấy rằng đi theo loại người bề trên như ngươi chung quy sẽ có điểm tốt, không nghĩ ngươi lại dẫn ta đi vào đường chết?
Hiện giờ hang động đá vôi khẳng định sẽ sụp, lão tử lại không phải là con tê tê, nhất định không trở về được, chẳng lẽ đây chính là điểm cuối cùng trong cuộc đời của nhân sĩ thành công ta đây?
Ta và ngươi có thù cái gì oán cái gì?
Sau khi Đơn Phi đem những lời này niệm chừng trăm lần, lúc này mới nói:
- Tam gia, ta không có đắc tội ngươi đi?
Tào Quan lắc đầu: - Ngươi ở Hứa Đô đắc tội rất nhiều người, tuy nhiên không hề đắc tội ta.
Đơn Phi cảm thấy thế sự chính là ăn nói lung tung như thế này sao, cau mày nói: - Vậy ta cảm thấy Tam gia tựa hồ nên cho ta một lời giải thích?
Tào Quan trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục nói: - Ta nhớ được lúc trước ngươi muốn chuộc thân, ta nói ngươi giúp ta làm một chuyện, sau khi chuyện đó thành công, chẳng những ngươi không còn là tôi tớ Tào gia, coi như Tào Quan nợ ngươi một ân tình? Chỉ cần ngươi mở miệng, bất kể sự tình gì, ta đều sẽ toàn lực giúp ngươi, tuyệt không nuốt lời.
Đơn Phi ngẩn ra, ngược lại cũng thực sự nhớ rõ chuyện này.
- Về sau ngươi lại nói suy xét vài ngày, tuy nhiên lấy loại tính cách này của ngươi, không đắc tội người khác thật sự quá khó khăn. Tào Quan thở dài: - Ngươi nhìn không quen thì sẽ nói, thậm chí nhìn không quen còn muốn xen vào, ngươi không biết những chuyện như thế này là không quản nổi sao?
- Ta cảm thấy ta phải sửa chữa một chút. Đơn Phi ngồi lên trên cái thùng, khả năng cảm thấy buổi sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được, tuy rằng lúc này sắp chết, nhưng vẫn nhịn không được mà nói.
- Ngươi nói đi. Tào Quan gật gật đầu.
- Không phải ta nhìn không quen, mà là vì sự tình vốn là có vấn đề.
Đơn Phi chân thành nói: - Một nguyên tắc trọng yếu nhất trong cách làm người của ta là nếu đã không động vào, thì ta cũng không có quá nhiều tinh thần đi động đến. Nhưng sau khi động tới vấn đề, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để thay đổi, để giải quyết. Tự giễu cười cười, Đơn Phi nói: - Đây là một thói quen xấu mà ta tạo thành đã nhiều năm.
Tào Quan trầm mặc hồi lâu: - Đây không phải thói quen xấu, mà rất tốt. Quách Gia nói, có thể vì một hài đồng không có quan hệ gì với mình mà đắc tội với Thế Tử, mới là dũng khí chân chính, y rất thưởng thức ngươi. Y bảo ta cho ngươi biết y và ngươi kết giao tuyệt không phải là bởi vì Tào Quan ta, mà là bởi vì bản thân ngươi!
Trong lòng Đơn Phi bỗng dưng nóng lên, không khỏi nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Quách Gia khi nhìn hắn. Quách Gia đương nhiên quen biết Tào Quan, hơn nữa còn là bằng hữu của Tào Quan, hắn không nghĩ tới thế nhưng Quách Gia lại lén nói chuyện với Tào Quan về hắn.
- Đợi khi ngươi có quyền thế rồi, sửa chữa mấy vấn đề này ngược lại là ngươi ứng tận tâm ý đối với thiên hạ. Tào Quan lẩm bẩm nói: - Rất nhiều người không phải đều như thế này? Lúc tuổi còn trẻ hăng hái, chỉ cho là mình có năng lực rồi thì liền có thể quản hết những chuyện bất bình của thiên hạ, nhưng lớn tuổi rồi, có quyền lực rồi, có năng lực rồi, thì đã sớm quên mất chính mình lúc tuổi còn trẻ. Tuy nhiên lại trở thành căn nguyên bất bình.
Tào Quan này thật sự khá hiện đại.
Đơn Phi cảm thấy ở phương diện này nhận thức của Tào Quan rất giống Đinh phu nhân, Đinh phu nhân cũng không lên án mạnh mẽ hy vọng diệt trừ ác bá của lão Tào ngươi lúc tuổi còn trẻ, còn hiện giờ... Không phải cũng đã biến thành ác bá như thế rồi?
Nhân sinh kỳ quái mà lại tuần hoàn thật không có cách nào.
- Ngươi dính vào việc này, sau khi ta nghe nói... Cảm thấy ngươi rất giống chúng ta lúc tuổi còn trẻ. Tào Quan trở lại đề tài nói ban đầu: - Ta không ngăn cản ngươi.
- Vì sao? Đơn Phi không khỏi hỏi.
Tào Quan trầm mặc hồi lâu mới nói: - Ta rất hy vọng ngươi có thể hoàn thành những việc mà lúc ta còn trẻ tuổi không làm được.
Đơn Phi hơi giật mình, tự hỏi ý trong lời Tào Quan nói, nghe Tào Quan lại nói: - Nhưng phiền toái ngươi gây ra dần dần thành lớn, rốt cục ngươi vẫn phải tìm đến ta, không phải ngươi đã nói, đã suy nghĩ kỹ, đồng ý giúp ta? Cái thùng dưới mông ngươi, sẽ là lời hứa của ngươi.
Nhịn xuống kích động muốn nhìn xuống phía dưới, lúc này Đơn Phi mới phát hiện cục diện hiện giờ hoàn toàn là chính mình tạo thành.
Ai bảo hắn tự cho là thông minh gia nhập cái hệ thống màu xám của cơ quan quốc gia này.
- Ta nghĩ Tam gia đã hiểu lầm một chút, ta đồng ý giúp ngươi, chứ ta không đồng ý đi tìm chết. Đơn Phi vẫn cãi một câu.
Tào Quan chỉ cười cười: - Ta bảo ngươi giúp ta làm một việc, chỉ nói không vi phạm đạo nghĩa, chưa từng nói sẽ không chết. Ngừng tạm, nhìn khuôn mặt có chút xám ngắt của Đơn Phi, Tào Quan nói: - Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta. Ta nhất định sẽ hồi báo ngươi.
Ông ta nói cực kỳ nghiêm túc, Đơn Phi âm thầm lo lắng, nhịn không được nói: - Nếu ngươi chết thì sao?
Tào Quan đã trầm mặc hồi lâu: - Ta chết đi cũng sẽ giúp ngươi.
Đơn Phi nhìn khuôn mặt có chút khủng bố của Tào Quan, cảm giác cả người có chút rét run, từ lúc biết chuyện cho tới bây giờ, cho dù đem Tào Quan làm thịt cũng vô dụng, lúc này chuyện gấp gáp nhất, là phải làm cho rõ ràng đó là làm chuyện gì, xem làm thế nào để chạy trốn?
- Tam gia bảo ta làm cái gì? Đơn Phi cuối cùng cũng nói.
Tào Quan nhếch miệng cười cười, bộ dáng có vài phần rất hài lòng: - Ta biết ngay ngươi không giống bình thường, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian. Ngừng một chút, Tào Quan nói: - Hang động đá vôi sụp xuống, không khí nơi này không duy trì được bao lâu, huống chi, nơi này hình như có chỗ xuất hiện khí cháy không ngừng tràn ra có thể lan tới những khu vực khác, nếu tiếp tục bùng nổ, nói không chừng không cần chờ chúng ta hít thở không thông, nơi này cũng sẽ sụp xuống.
Đơn Phi chỉ cảm thấy ngực đều là mồ hôi lạnh, hắn đương nhiên cũng sớm rõ ràng điểm ấy.
- Nhưng ta cũng vẫn phải nói với ngươi chút chuyện. Tào Quan nói.
- Phiền Tam gia nhanh lên.
Đơn Phi không trì hoãn nữa, lại cầm lấy thiết chùy, chuông đồng đập đập gõ gõ vào vách đá xung quanh, thỉnh thoảng còn lắng nghe tiếng vang thật kỹ càng.
Đây là phương pháp chạy trốn của hắn.
Phụ cận nếu có cơ quan ám đạo, tiếng vang sẽ bất đồng, người ngoài đương nhiên rất khó nghe ra, nhưng hắn làm khảo cổ nhiều năm, đối với cái loại phương pháp định vị bằng tiếng vang này đã sớm không thể tinh thông hơn được nữa, bằng không lúc trước sao có thể nghe ra chút cơ quan trong con thỏ của Tuân Kỳ?
- Chuyện mà Bặc Ấp vì cầu Trường Sinh Hương cho Lương Hiếu Vương ngươi cũng biết rồi đó, về sau Bặc Ấp vì chính mình và bảy đời hậu nhân xây dựng mộ Thất Tinh, đương nhiên ngươi cũng rõ ràng.
Tào Quan cũng không ngăn cản Đơn Phi đập đập gõ gõ, lẩm bẩm nói: - Sau khi ta tra được việc này, luôn luôn tìm kiếm liên hệ trong đó. Trước khi quyển da dê được đưa tới, kỳ thật ta đã tìm được nơi này.
Ngươi tên cáo già này!
Trong lòng Đơn Phi mắng một câu, dẫm lên cái thùng, kiễng chân để nghe tình huống trên tầng cao nhất.
- Nhưng ngoại trừ cái quan tài lớn kia, rất nhiều thi hài ra, ta chỉ tìm được một con đường từ dưới hòm quan tài đi thông bên ngoài, cái lối mà các ngươi đi vào, ta đương nhiên cũng rõ ràng. Trừ đó ra. Ta phát hiện trong lòng núi kỳ thật có rất nhiều ngã rẽ, nhưng không có phát hiện nào khác.
Đơn Phi biết rằng nếu như ngay cả Tào Quan đều không phát hiện ra, vậy thì cũng có thể thật sự không có cái gì kỳ quái. Trong lòng trầm xuống, không còn cái gì khác, chỉ đơn giản là tiếng vang mà tầng vách đá cao nhất truyền đến cũng cho thấy, đây là thực sự là nóc.
- Sau này rốt cục ta lại phát hiện nơi này.
Tào Quan nói: - Trước khi các ngươi tiến vào, ta vẫn ở trong này.
- Ngươi ở nơi này làm cái gì? Đơn Phi chưa từ bỏ ý định, đổi một chỗ khác để nghe trên tầng cao nhất, đáp án vẫn giống nhau.
- Ta cảm thấy ngươi nên nhìn bức tranh ở nơi này. Tào Quan đề nghị.
Ngươi là cái ấm nước sôi hả, mông đã cháy rồi còn có tâm tư huýt gió.
Giờ là lúc nào, cho dù tranh này là tranh của Ngô Đạo Tử, thì lão tử cũng không rảnh mà thưởng thức.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng rốt cục Đơn Phi vẫn phải dừng cái việc đang làm lại, cầm dạ minh châu soi bốn phía vách đá, nhìn một vòng nói: - Những thứ này là đang kể một câu chuyện xưa sao?
Từ viễn cổ nhân loại hay dùng bích hoạ để ghi lại những ký sự, biểu đạt tình cảm, trong đó đề tài đương nhiên giống như văn chương, có trữ tình, có nghị luận, có ảo tưởng, còn có ký sự.
Đơn Phi nhìn một vòng cũng cảm thấy bích hoạ này với phong cách thuần túy trong mộ thất của Bặc Thiên Thu có chút bất đồng, nơi này là tranh liên hoàn.
- Ngươi cảm thấy câu chuyện đó đang nói về cái gì? Tào Quan hỏi.
Đơn Phi nhíu mày, biết Tào Quan không phải không nói, mà coi như là biết, khẳng định cũng cảm thấy lý giải không đúng, lúc này mới tìm người ngoài để chứng thực một chút.
Rất nhanh đã tìm được ngọn nguồn tranh liên hoàn, Đơn Phi nói:
- Nơi này là một người... Sau đó... Biến thành hai, ba người... Hắn đếm đếm một vài bức, nghĩ thế cho nên nói: - Về sau lại biến thành mười ba người, bọn họ... hẳn là đang vui vẻ ở cùng một chỗ.
Bản thân cũng có chút không tự tin, Đơn Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn Tào Quan một cái, cảm thấy thần sắc ông ta rất là cổ quái.
Ho khan một tiếng, Đơn Phi nói: - Tuy nhiên ta có vài điểm kiến giải vụng về.
- Nói.
Trong thanh âm Tào Quan bỗng dưng dẫn theo chút nóng bỏng.
- Thứ nhất, mười ba người này hẳn là đều rất cao lớn. Đơn Phi nhíu mày chỉ về hướng một bộ bích hoạ góc dưới: - Ngươi xem nơi này cũng vẽ người, nhưng rõ ràng so với mười ba người này thì thấp hơn rất nhiều.
Nếu để cho Đơn Phi hình dung, đó cơ bản là chênh lệch nhiều hơn mấy lần Song Minh so với Đại Diêu và Tiểu Quách. Nếu vẽ những người đó lên không phải là người nước tí hon đi ra, thì chỉ có thể thuyết minh mười ba người này thật sự quá mức cao lớn.
- Ngươi xem vô cùng cẩn thận, thứ hai thì sao? Tào Quan gật gật đầu nói.
- Những người này hẳn là mặc phục sức của những năm Đông Hán. Đơn Phi nói.
Tào Quan lần này chỉ "Ừ" một tiếng.
- Thứ ba... A... Đơn Phi ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên phát hiện trên vách đá vuông còn có một bức họa, cầm dạ minh châu đứng ở trên thùng nhìn lên:
- Nơi này còn có một nữ nhân, hình như là một tiên nữ?
Hắn nói như vậy, đơn giản là tướng nữ nhân trong bức bích hoạ ở trên đỉnh đầu được vẽ một vầng sáng, đây là thủ pháp thường gặp trong các bức vẽ đồ đằng.
Tiên nhân đều có đặc thù là phát quang.
Khi hắn nhìn tiên nữ kia, đột nhiên trong lòng vừa động, liền gỡ khối Lục Nhâm Bàn kia xuống nhìn mấy lần: - Tiên nữ này mặc quần áo rất giống với nam nhân ở trên Lục Nhâm Bàn này.
Thấy Tào Quan nhìn sang, Đơn Phi đem lục nhâm bàn tới, Tào Quan chỉ đưa mắt nhìn, vẫn chưa nhận lấy, gật đầu nói: - Sau đó thì sao?
Lão tiểu tử ngươi khẳng định biết rất nhiều, vì sao không nói thêm với ta hai câu?
Trong lòng Đơn Phi bất mãn, nhưng vẫn chỉ vào vách đá nói: - Mười ba người khổng lồ này... Khi hắn nói đến ba chữ "Người khổng lồ", đột nhiên cảm thấy nghĩ đến cái gì đó, nhưng nhất thời tìm không ra đến tột cùng là cái gì, tiếp tục nói:
- Mười ba người khổng lồ cuối cùng đều bái ở dưới chân tiên nữ kia.
Chắc không phải quỳ dưới váy quả lựu của nữ nhân đó chứ?
Cảm giác câu chuyện xưa này quả thực có chút ấu trĩ máu chó cấp tám, Đơn Phi thầm nghĩ chính mình cho tới bây giờ cũng không phải là người kể chuyện xưa, cũng không quá để ý, chỉ có điều trong đầu không kìm nổi lại nghĩ tới quan hệ trong đó.
Đây là bức họa sùng bái đồ đằng?
Tào Quan bảo hắn nhìn tranh liên hoàn này khẳng định có dụng ý của ông ta.
Nhưng cái đó có liên quan đến chạy trốn cái rắm?
Đơn Phi đầy đầu đang nghĩ xem làm thế nào để tìm được đường ra, cảm thấy xem tranh này quả thực là lãng phí thời gian, không nghĩ Tào Quan chỉ thở dài nói: - Ta cảm thấy ngươi xem ngược lại rồi.
Cái gì?
Đơn Phi thiếu chút nữa đứng chổng ngược lên mà xem, đột nhiên hiểu được ý tứ của Tào Quan, không phải tranh liên hoàn là ngược, mà là trình tự nhìn của hắn đã bị ngược rồi? Trong đầu rồi đột nhiên giống như đạo lôi điện xẹt qua, cảm thấy một vài bức trong bức họa mới vừa rồi xẹt qua, Đơn Phi rốt cục nhìn về phía bức họa có mười hai người khổng lồ, chẳng biết tại sao, đột nhiên lại nghĩ tới Đổng Trác và những chuyện gần đây nhất đã liên tục xảy ra, hồi lâu mới nói: - Chắc ngươi sẽ không muốn nói... mười hai người khổng lồ này chính là Thập Nhị Kim Nhân gì đó chứ?
----------oOo----------