Thâu Hương

Chương 136: Đào hoa nhân diện.

Chương 136: Đào hoa nhân diện.


Huyết thụ lấp lánh, có hoa đào đua nở, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, cùng với nước mắt màu đỏ của Tào Quan im lặng chảy xuống đất.
Không hề mảy may có một hạt bụi nào.
Đơn Phi vốn có muôn vàn bất mãn đối với Tào Quan, thầm nghĩ ta liều chết liều sống giúp ông, nhưng cái gì ông cũng cất giấu riêng, chắc chắn ông quen thuộc nơi này, nhưng tại sao không nói gì với ta hết? Rốt cuộc ông có muốn hợp tác với ta hay không?
Chạy gấp một quãng đường, kinh tâm động phách.
Hắn còn chưa thở lại bình thường, nhưng nhìn thấy Tào Quan vẫn luôn lạnh lùng lại quỳ trước mấy hàng chữ trước ngôi mộ kia, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở đó.
Hắn không muốn truy vấn gì nữa, thậm chí đến việc thân đang ở tuyệt cảnh cũng không nghĩ đến, chỉ yên lặng nhìn hoa đào đua nở trong rừng.
Qua một hồi lâu, hắn mới nghe Tào Quan nói: - Nàng là Thi Ngôn.
Ai là Thi Ngôn?
Đơn Phi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tào Quan, thấy ông ta chỉ quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn mấy hàng chữ lấp lánh trên mặt đất, lại qua một hồi lâu, mới nghe Tào Quan nói:
- Sau khi ta gặp Mã tiên sinh, học được phương pháp đào mộ, tinh thần phấn chấn rất nhanh, thông qua trọng nghĩa khinh tài, cũng đã quen biết không ít bằng hữu.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn, thấy không có sự uy hiếp của chuột khổng lồ, chỉ "ừm" một tiếng, ra hiệu mình đang nghe.
Hắn biết trong thời điểm này căn bản không cần nói thêm gì nữa.
Nếu Tào Quan không nói, hắn cạy miệng cũng không ra, nếu Tào Quan muốn nói, hắn không muốn ngăn cản.
- Sau khi Hạ Hầu Uyên vào ngục, ta nghe được chuyện này, lập tức dẫn theo hảo thủ kết giao đi vây công lao ngục, không những cứu ông ta ra ngoài, còn giết chết Cố Bá, chính trong tháng ba hoa đào nở rộ đó, ta đã quen biết Thi Ngôn. Tào Quan lẩm bẩm nói.
Khi Đơn Phi nhìn về phía mấy chữ "Nan vong đào hoa tam nguyệt thiên" (Khó quên ngày tháng ba hoa đào nở), trong lòng run lên.
Lẽ nào người trong mộ chính là Thi Ngôn?
Thi Ngôn khó quên tháng ba hoa đào nở, còn Tào Quan, đương nhiên cũng không quên.
Nhưng không phải Tào Quan đến tìm Trường Sinh Hương sao?
- Thi Ngôn trong hoa đào, nhìn cũng xinh đẹp giống như hoa đào.
Tào Quan quỳ trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hoa đào trên đỉnh đầu, giống như đang nhìn Thi Ngôn trong cánh hoa: - Ta đã yêu nàng ngay lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Nàng... chỉ là một nụ cười như vậy, đi đến nói với ta rằng "Ta là Thi Ngôn, tên huynh là gì?". Ta không biết có những duyên phận có phải là tam sinh chú định hay không, nhưng ta biết cả đời này, ngoại trừ Thi Ngôn ra, ta sẽ không thể yêu người nào khác.
Đơn Phi thấy nước mắt của Tào Quan chảy xuống từng giọt, muốn an ủi, nhưng lại không biết nói từ đâu.
- Và sau đó, chính là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời ta.
Tào Quan nhìn hoa đào nở đầy trên cây, dường như đang suy nghĩ về năm đó: - Tư Không chiêu mộ binh mã, ta đã tập hợp một nhóm hán tử tâm huyết trợ giúp ông ta không ngừng đào tài bảo dưới đất, tăng thêm lực lượng của Tư Không. Tư Không thế lực lớn dần và quyền lợi của ta cũng lớn, nhưng ta phát hiện hình như Thi Ngôn càng ngày càng trầm mặc.
- Tại sao? Đơn Phi thấp giọng hỏi một câu.
- Ta không biết, ta hỏi tại sao nàng không vui, có phải là có người ức hiếp nàng hay không, có Tào Quan ta ở đây, ai lại ức hiếp nàng? Tào Quan nghiêm nghị nói: - Nàng chỉ nói... đã rất lâu rồi không đi chơi thuyền với ta.
Đơn Phi ánh mắt ngưng tụ, dừng lại trên một hàng chữ "Vân tại thủy trung thủy hành thuyền, hoa tại tâm trung tâm tại ngạn".
- Mấy ngày đầu ta gặp nàng, đã từng chơi thuyền ngắm hoa đào bên bờ.
Tào Quan chỉ ngẩn ngơ nhìn mấy hàng chữ sáng lấp lánh trên mặt đất kia, lẩm bẩm nói: - Ta liền cười nàng... Ta thật sự rất bận, làm sao còn hồn nhiên giống như lúc trước được. Nàng đã nhìn ta rất lâu, nhưng không nói gì.
Hồn nhiên có gì không tốt?
Có lẽ đây mới là lời Thi Ngôn muốn nói?
Trong lòng Tào Quan đau xót, tiếp tục nói: - Sau đó nàng nói trước đây nàng sống ở một nơi, không có ban ngày, thậm chí không có đêm...
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, chẳng biết tại sao, đột nhiên nhớ đến lầu các nơi Tào Quan ở, chỗ đó không phải phảng phất giống như nơi Thi Ngôn nói sao?
- Nhưng nơi đó có cây biết phát sáng, biết chảy máu, còn có rất nhiều hoa đào, có chuột rất to, nhưng nàng không sợ, nàng nói chỉ cần ở trong rừng hoa đào thì chuột sẽ không đến quấy rầy nàng, nàng chỉ muốn cùng ta đến nơi đó sống.
Đơn Phi nhìn rừng hoa đào nở rộ, rốt cục hiểu được tại sao lúc chuột đuổi tới, Tào Quan lại bảo hắn đến chỗ này.
Điều hắn không hiểu còn rất nhiều rất nhiều, nhưng hắn không đành lòng hỏi thêm chỉ bởi vì khuôn mặt nứt toác của Tào Quan, mỗi một đường vân đều tràn ngập nỗi bi ai.
Tào Quan cũng không thèm nhìn Đơn Phi lấy một cái, tự mình nói tiếp, dường như sự trầm mặc nhiều năm, phải thổ lộ trong một ngày này.
- Đương nhiên ta cười nàng, cười nàng ngây thơ quá mức. Tào Quan của Tào thị có lẽ không phải là một người phong đầu tối kiện, nhưng nếu Tào thị không có Tào Quan, vĩnh viễn sẽ không đi được đến bước đường ngày hôm nay, nếu đã như vậy, Tào Quan nhất định sẽ công thành danh toại, sau này chắc chắn có quảng hạ thiên gian, ta sẽ cho Thi Ngôn ở trong ngôi nhà hoa mỹ nhất, vậy thì tại sao lại đến ở cái nơi tăm tối đó?
Đơn Phi trầm mặc không nói gì.
Tào Quan thì vẫn cười nói như cũ, cười đến nỗi nước mắt trào dâng: - Nàng vẫn nhìn ta, rất lâu mới nói "những thứ đó có lẽ rất tốt rất tốt, nhưng mà...", nàng không nói gì tiếp nữa.
Nhưng mà thiếp không thích.
Chắc chắn là lời Thi Ngôn chưa nói hết.
Tào Quan chỉ cảm thấy ngực đau giống như kim đâm, ông ta sống trong lầu các tối tăm rất nhiều năm, sau khi suy nghĩ ngàn lần vạn lần về những lời nói đã từng không chú ý mới biết rằng không phải Thi Ngôn nói ít, mà là ông ta thực sự nói ít.
Nam nhân không hiểu nữ nhân, chỉ bởi vì trước giờ đều nhìn nhiều, nghe ít, suy nghĩ lại càng ít hơn.
Ông ta chỉ cho rằng ông ta là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời, có công danh, có Thi Ngôn, nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến Thi Ngôn có thể là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời hay không?
Thi Ngôn không có gì cả, chỉ có Tào Quan ông ta, nhưng hình như Tào Quan cũng không còn là Tào Quan.
Năm tháng trôi qua, Tào Quan đã sớm lặng lẽ thay đổi.
Thi Ngôn không muốn thay đổi gì, nhưng cũng hy vọng ông ta có những thay đổi biết bao?
Thi Ngôn từng nói, Tào Quan, lại đánh trận rồi, đã chết rất nhiều người rồi, có thể...
Tào Quan ông ta chỉ là nói, cô bé ngốc, đánh trận sao lại không chết người được?
Thi Ngôn từng nói, Tào Quan, hình như chàng đã thay đổi rất nhiều, thiếp...
Tào Quan ông ta chỉ nói, đương nhiên ta thay đổi, ta không còn là tên thiếu niên ngây ngô của năm đó nữa rồi, có một ngày Tào Quan sẽ cho Thi Ngôn thấy, Thi Ngôn không chọn nhầm Tào Quan.
Tào Quan khí thế hăng hái.
Thi Ngôn lại càng thêm trầm mặc.
Ánh mắt dừng trên mấy hàng chữ sáng lấp lánh kia, Tào Quan ấn chặt ngực, cảm giác ở đây đau giống như muốn vỡ ra, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được Thi Ngôn, càng hiểu được dụng ý của những hàng chữ mà Thi Ngôn viết kia.
Thi Ngôn chưa bao giờ quên ngày đầu tiên gặp ông ta.
Có lẽ ngày hôm đó Thi Ngôn đã từng nghĩ đến cùng ông ta đi đến cõi mơ ước trong lòng nàng.
Nhưng không phải cõi mơ ước của ông ta.
Ông ta căng buồm lên, ra sức chèo thuyền, nhưng lại sớm bị lạc lối trong hồng trần thế gian.
Ông ta luôn cho rằng đó là điểm cuối cùng của ông ta.
Nhưng sau khi không thấy Thi Ngôn thì ông ta mới tỉnh lại từ trong u mê, đó tuyệt không phải là điểm cuối cùng của ông ta, nhưng ông ta đã không tìm được Thi Ngôn.
Thi Ngôn từng nói, Tào Quan, nếu có một ngày thiếp biến mất, chàng có quên thiếp không?
Tào Quan ông ta chỉ nói, sao lại quên, cả đời Tào Quan sẽ không quên Thi Ngôn!
Thi Ngôn cười vui vẻ, trong nụ cười có phần thanh u giống như hoa nở, nhưng ông ta chưa từng nhìn thấy, điều ông ta nghĩ chỉ là, Tào Quan sẽ cùng Thi Ngôn thiên trường địa cửu, Thi Ngôn vĩnh viễn đều thuộc về Tào Quan.
Thi Ngôn từng nói, Tào Quan, nếu có một ngày thiếp biến mất, chàng có không đi tìm thiếp không?
Tào Quan ông ta chỉ nói, sao lại vậy, Tào Quan nhất định sẽ đi tìm Thi Ngôn.
Thi Ngôn cười nhẹ nhàng, trong nụ cười lại có phần ưu sầu giống như hoa rơi, nhưng ông ta chưa từng lưu ý, điều ông ta nghĩ chỉ là, Tào Quan có tiền có quyền, nhất định có thể bảo vệ được Thi Ngôn, sao Thi Ngôn lại biến mất được?
Thi Ngôn từng nói, Tào Quan, nếu có một ngày thiếp biến mất, chàng có không tìm được thiếp không?
Tào Quan ông ta chỉ nói, sao lại vậy, trên đời này không có thứ gì Tào Quan không tìm được, huống chi là Thi Ngôn mà Tào Quan yêu nhất?
Thi Ngôn không cười nữa, trong mắt dường như ngấn lệ giống như một đám mây, nhưng ông ta chưa từng lưu ý, ông ta nhớ lại bỗng dưng mới phát hiện, khi đó Tào Quan rất ít nhìn vào mắt của Thi Ngôn, Tào Quan thậm chí còn quên khuôn mặt đẹp đẽ như hoa đào đó, không phải tháng ba, mà giống như tháng tư, không có hoa đào nở rộ, chỉ có hoa rơi ảm đạm.
Tào Quan, thiếp đi rồi, chàng đã nghe đến Tam hương chưa? Thiếp có liên quan với Tam hương.
Đó là câu nói cuối cùng Thi Ngôn để lại cho ông ta trước khi bỏ đi, ông ta vốn đắm chìm trong hồng trần, nhưng sau khi nhìn thấy câu nói Thi Ngôn để lại đó đã cảm giác như bị búa lớn ngàn cân đập vào đỉnh đầu.
Mê muội, hắc ám, thống khổ cùng cực nhưng lại vô lực kháng cự.
Thi Ngôn thực sự đã biến mất?
Tại sao Thi Ngôn muốn bỏ đi?
Rất nhiều năm sau, ông ta vẫn luôn nghĩ đến đáp án của câu hỏi này, ông ta bắt đầu tìm kiếm Tam hương như phát điên, sau khi xông vào lăng mộ Lương Hiếu Vương phát hiện Lương Hiếu Vương và Vương hậu, hồi lâu không nói gì.
- Ngươi nghe, là Thi Ngôn đang gọi ta. Tào Quan đột nhiên nói.
Bóng tối thăm thẳm, u tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập, mặt Đơn Phi hơi biến sắc, hắn chẳng nghe thấy gì cả!
Tào Quan, nếu có một ngày thiếp biến mất, chàng có quên thiếp không?
Tào Quan lệ rơi đầy mặt, nhìn lên huyết thụ đầy hoa trên trời, từng đóa hoa đào, như có khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Thi Ngôn, khàn giọng nói: - Thi Ngôn, Tào Quan không quên Thi Ngôn, cầu xin nàng, đừng quên ta, đừng quên Tào Quan!
Tào Quan, nếu có một ngày thiếp biến mất, chàng có đi tìm thiếp không?
Có huyết thụ chiếu sáng lờ mờ, nước mắt Tào Quan hòa với máu loãng, nhìn Thi Ngôn cười xinh đẹp nhưng mang chút ưu sầu trong hoa đào, nói giọng cầu khẩn: - Thi Ngôn, Tào Quan đến tìm nàng rồi, cầu xin nàng, đừng trốn nữa có được không?
Khoảnh khắc cửa địa ngục tách ra, Tào Quan ông ta đã nghe thấy tiếng gọi của Thi Ngôn.
Nhất định là ở đây rồi!
Ông ta nhảy xuống, không còn suy nghĩ gì nữa.
Đây là nơi Thi Ngôn nói, là nơi ông ta vẫn luôn khổ sở tìm kiếm, nhất định Thi Ngôn sẽ ở đây đợi ông ta, có huyết thụ, có hoa đào, có chuột khổng lồ, có tất cả, tất cả những thứ Thi Ngôn từng nói, nhưng duy chỉ không có Thi Ngôn.
Tào Quan, nếu có một ngày thiếp biến mất, chàng có tìm được thiếp không?
Tào Quan cúi đầu nhìn mấy hàng chữ sáng lấp lánh trên mặt đất, dường như đang nhìn Thi Ngôn rơi lệ.
Vân tại thủy trung thủy hành thuyền, hoa tại tâm trung tâm tại ngạn.
Túng minh thiên cổ hưng suy sự, nan vong đào hoa tam nguyệt thiên.
Tào Quan, chàng sẽ tìm được thiếp, có đúng không?
Nước mắt bi thương như mưa, Tào Quan khẽ chạm đầu ngón tay vào câu nói đầy huyết lệ kia, chẳng biết từ lúc nào đã sớm tan nát cõi lòng.
Thi Ngôn, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta thật sự ngu xuẩn, ta không thông minh giống như mình nghĩ...
Mặc cho nước mắt tuôn rơi, Tào Quan quỳ trên mặt đất, gào lên thảm thiết: - Thi Ngôn, Tào Quan không quên nàng, Thi Ngôn, Tào Quan đến tìm nàng rồi, nhưng Tào Quan ngu xuẩn đến mức không hề biết tình yêu của nàng, ngu xuẩn đến mức trước nay đều làm như không thấy tâm ý của nàng, ngu xuẩn đến mức bao năm nay mới tìm đến nơi này, Tào Quan chưa bao giờ cầu xin Thi Ngôn điều gì, nhưng hôm nay chỉ xin Thi Ngôn nói cho Tào Quan biết, Tào Quan phải làm sao để tìm được Thi Ngôn lần nữa?
Nước mắt giàn giụa, nhỏ giọt trên chữ phát sáng, chợt lóe lên ánh sáng giống như hoa đào sau mưa tháng ba...
Long lanh, thanh u, dù có ngạo nghễ khi nở rộ ngát hương, nhưng cũng có sự cô đơn không có người bầu bạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất